Lâm Thanh Huyền muốn nói lại thôi, cô ta mím chặt môi lại.
Khương Tuấn cười mỉa mai, âm thanh trầm thấp khổ sở khiến cô ta không biết trong lòng mình đang nghĩ gì.
“Chỉ khi một người phụ nữ yêu sâu đậm một người đàn ông thì mới có thể bất chấp làm mọi thứ, không suy nghĩ gì tới cho mình, chỉ muốn thỏa mãn yêu cầu của đối phương. Cô vì anh ta mà có thể chịu đựng việc kết hôn và có con với người đàn ông khác. Mỗi buổi tối cô ngủ với tôi có phải đều nghĩ tới anh ta không? Mấy ngày hôm nay cô ở cạnh anh ta làm việc, có phải cảm thấy rất vui không?”
“Có phải không, cô nói đi, cô nói đi!”
Giọng nói của Khương Tuấn đột nhiên trở nên the thé, cơ thể anh ta kích động mạnh và đấm mạnh xuống chiếc tủ đầu giường.
Có lẽ ra tay quá mạnh nên làm vết thương nứt ra.
Vết máu đã khô nay lại được nhuộm đỏ một thêm một lần nữa.
“Khu khụ…”
Khương Tuấn đau đớn ho lên mấy tiếng rồi cúi gập người xuống.
Lâm Thanh Huyền thấy vậy định qua đỡ nhưng đã bị Khương Tuấn đẩy lại lên giường.
Mặc dù chiếc giường rất mềm nhưng Khương Tuấn ra tay mạnh nên vân khiến cô ta cảm thấy chóng mặt.
“Tôi thật sự rất muốn giết cô.”
Khương Tuấn ổn định lại hô hấp, anh ta nghiến răng và rít những lời này qua kẽ răng.
Đôi tay không chút nhiệt độ của anh ta bóp chặt lấy cần cổ mảnh dẻ của Lâm Thanh Huyền.
Cô ta thậm chí không hề phản kháng, thậm chí còn phối hợp tiến lại gần và nhắm mắt lại.
Lâm Thanh Huyền… một lòng muốn chết.
Từ lúc nhận được lệnh của cậu chủ, mỗi một phút trôi qua cô ta đều cảm thấy rất khổ sở. Cô ta thấy mình như đang lăn lộn trong một chảo dầu, nước sôi lửa bỏng.
Cô ta muốn chết, chỉ có chết mới được giải thoát.
Chết trong tay Khương ThKhương Tuấn, đời này của cô ta không còn gì hối tiếc nữa.
Lâm Thanh Huyền cảm thấy không khí càng lúc càng ít, não thiếu dưỡng khí nên ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.
Ký ức hơn 20 năm qua của cô ta hiện lên trước mắt.
Ở còn ở cô nhi viện, Lâm Thanh Huyền nhỏ bé, gầy gò nên suốt ngày bị bắt nạt.
Ở đó đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi.
Từ khi sinh ra, trong người cô ta đã có hạt giống của những điều đáng sợ. Cô †a muốn phản kháng nhưng lại càng bị đánh nhiều hơn.
Không có ai giúp đỡ cô ta, hộ sĩ trong cô nhỉ viện lúc nào cũng chỉ một mắt nhắm một mắt mở cho qua chuyện.
Đến cuối cùng khi không chịu được nữa, cô ta dùng bút chì đâm rách bụng của một đứa con trai.
Thăng bé đó năm trên đất kêu gào đau đớn, đó là một đứa bé cao to gấp đôi Lâm Thanh Huyền.
Cũng vì chuyện này mà cô ta bị đuổi ra khỏi cô nhỉ viện.
Cô ta tự trách mình không biết kiên nhãn nên bây giờ mới không có nhà để về..
Nhưng cái ngày phải rời khỏi cô nhi viện, cô ta lại gặp được cậu chủ.
Người đó đeo mặt nạ, hình như đó là mặt nạ của con cáo tinh trong phim hoạt hình.
Đôi mắt đó nhỏ, dài và hình như phát sáng lấp lánh. Chính người đó đã đưa tay ra với Lâm Thanh Huyền.
“Nghe nói cô rất khá, cô đánh lại được một đứa con trai hơn cô rất nhiều.