Khuôn mặt này có nhìn thế nào cũng không đủ, chạm khắc sức sống, không thể hút ra.
"Hứa Minh Tâm, cả đời này Cổ Gia Huy tôi chỉ có một người VỢ, không phải em tôi không cưới" Anh nói rõ ràng, chữ chữ âm vang.
"Em sợ tối, một mình đi trước nửa đường chắc chắn sẽ bị chính mình dọa cho chết khiếp. Nếu em sợ, thì em hãy đợi tôi, cho dù tôi có hủy đi J.C, tôi cũng sẽ dùng hết toàn lực bắt những người đó trả giá đắt. Tôi chỉ cần báo thù cho anh hai xong, tôi sẽ xuống tìm em"
"Em phải đi chậm lại một chút, đừng đi nhanh quá, tôi sợ tôi cách em xa quá."
"Kiếp sau, em vẫn phải là phụ nữ, tiếp tục làm người phụ nữ ngốc của em, tôi vẫn tới tìm em. Nhưng tôi bảo đảm, tôi sẽ không để em vướng vào trong môi trường phức tạp như thế này, em muốn cuộc sống bình bình đạm đạm, tôi sẽ cho em cuộc sống bình bình đạm đạm."
"Xin lỗi, đều là tôi không tốt. Kiếp sau, để tôi trả nợ nhé."
Cuối cùng... hai mươi tư giờ đã đến.
Cố Gia Huy nhìn đồng hồ treo trên tường, đồng tử chợt co rút.
Anh kiên trì đến bây giờ, rốt cuộc không chịu đựng được nữa, thân mình lảo đảo ngã nhào trên đất.
Lệ Nghiêm và Cố Yên vội vàng chạy vào, đỡ anh dậy.
"Không cần."
Anh giơ tay ngăn cản, một mình chống sàn đứng lên.
Anh nhìn chăm chú vào Hứa Minh Tâm, cái nhìn này rất dài rất dài.
Thật lâu sau, anh mới lưu luyến di chuyển ánh mắt.
"Lệ Nghiêm, chắc cậu biết phải bảo tồn thi thể như thế nào, trong thời gian ngắn, tôi không muốn để cô ấy rời khỏi tôi. Đợi tôi giải quyết xong việc, xem xem có còn kịp không"
"Cậu muốn làm gì?"
Lệ Nghiêm chế trụ bả vai của anh, lo lắng nói.
"Tôi đã từng nói, nợ máu phải trả bằng máu. Hứa Minh Tâm chết rồi, bọn họ cũng phải bồi táng theo cô ấy, một tên cũng không giữ lại"
"Cậu muốn ra tay như thế nào? Chung quy thì cậu phải xắp đặt một tai nạn, danh chính ngôn thuận chứ?"
"Danh chính ngôn thuận, chỉ sợ giới quý tộc ở Kinh Đô đều biết là Cố Gia Huy tôi làm, làm gì còn cần che giấu?"
"Cậu quá xúc động, cho dù huyết tẩy nhà họ Trình rồi, thì chắc chắc cậu sẽ để cho Cố Trác Đông nắm được nhược điểm. Chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn, cậu không muốn sống nữa
"Phải."
Lệ Nghiêm còn chưa nói xong, Cổ Gia Huy đã lạnh lùng phun ra một chữ.
Anh cũng không sống vì mình, thật vất vả đi ra khỏi bóng mờ của bốn năm trước, muốn tiếp tục sống thật tốt, nhưng... ông trời lại không muốn thấy anh sống tốt.
"Yên tâm, cho dù tôi chết, tôi cũng phải bắt những người đó trả giá đắt, đi cùng tôi."
"Cách này của cậu quả cực đoan..."
Lệ Nghiêm muốn can ngăn, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, anh cố chấp như thế, anh đã quyết tâm rồi.
Cố Gia Huy giãy ra khỏi Lệ Nghiêm, bước nhanh ra ngoài, Lệ Nghiêm vội vàng đuổi theo.
Đúng lúc này, đằng sau truyền đến tiếng kinh hộ của Cố Yên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!