Chú An nghe vậy thì nở nụ cười hiền từ: "Lát nữa là ông chủ hết giận luôn ý mà, ông chủ không nỡ giận có một thời gian dài như thế đâu."
"Suy cho cùng là cháu đã làm không tốt, cháu phải bù đắp lại thế nào đây?"
"Sắp đến giờ chuẩn bị cơm tối rồi, cô Hứa có muốn hỗ trợ không?"
"Muốn muốn muốn!"
Hứa Minh Tâm gật đầu lia lịa, cô chạy nhanh đến phòng bếp.
Nhưng mà cô chỉ biết nấu một số món bình thường, còn những món đầy đủ sắc hương vị như ảnh chụp thì chỉ tham khảo thôi, bản thân có lòng nhưng vô lực.
Khi mà cô đang lúng túng, dì phòng bếp mỉm cười: "Cô Hứa, cô chỉ cần để ông chủ nhìn thấy tấm lòng của cô là được, tôi tin là cho dù cô nấu cái gì, ông chủ đều sẽ thích."
"Nói cũng đúng, quan trọng là tấm lòng mà!"
Hứa Minh Tâm gật đầu, cô ở trong phòng bếp bận rộn một trận, chẳng mấy chốc đã được ăn cơm tối rồi.
Cố Gia Huy đi xuống, anh thấy Hứa Minh Tâm đang ân cần bề thức ăn.
"Cậu ba Cố, anh xuống rồi à, mau đi rửa tay rồi ăn cơm, nếm thử những món này đi, ngon lắm đấy!"
Cố Gia Huy nhìn dáng vẻ đang bận rộn của cô, trông cô như con bươm bướm vỗ cánh tung tăng, hai mắt sáng lấp lánh, cứ như là ngôi sao trên thiên cung vậy.
Vợ còn nhỏ, vẫn chỉ là một đứa trẻ, sao anh có thể hà khắc với một đứa trẻ cơ chứ?
Huống hồ, thái độ nhận sai của cô còn thành khẩn như này, cô còn biết nấu cơm dỗ anh vui, điều này đã là cực kỳ đáng quý rồi.
Cố Gia Huy rửa tay xong thì ngồi xuống, Hứa Minh Tâm thấy anh đã ăn thử một miếng, cô hỏi: "Thế nào? Ăn ngon không?"
"Mùi vị đúng là rất ngon, không ngờ tay nghề của em tốt như vậy à?"
"Món ăn ngon như vậy, chắc chắn không phải tôi nấu đâu, là dì nấu đấy."
"Thế món nào là món em nấu?"
Cố Gia Huy quét mắt nhìn bàn ăn một vòng, anh muốn chọn cái đĩa đồ ăn xấu nhất, nhưng lại không có.
"Tôi... kỹ thuật nấu nướng của tôi không tốt lắm, tôi cũng sợ làm ra món bóng đêm nào đó, để anh ăn vào rồi hỏng bụng mất, nên là... tôi không có xuống bếp phá họa phòng bếp nữa."
"Đây chính là thái độ nhận lỗi của em hả?"
Cố Gia Huy tức gần chết, anh còn tưởng Hứa Minh Tâm vất vả nấu cơm cho anh ăn cơ.
Kết quả, trên bàn này chẳng có một món nào là cô nấu hết!
"Thái độ nhận lỗi của tôi tốt lắm, anh xem những hoa quả này đều là tôi rửa đó! Cà chua hình con thỏ cũng là tôi vất vất vả và điêu khắc đó! Hơn nữa anh xem, trên bề mặt của mỗi một loại quả tôi đều khắc ba chữ "tôi xin lỗi", tôi rất khổ cực khắc đó, còn suýt cắt vào tay nữa!"
Hứa Minh Tâm xòe ngón tay thon dài của mình ra trước mặt anh, năm đầu ngón tay đã đỏ thật, còn có vết cắt vào tay, xem ra không phải là giả vờ.
Cố Gia Huy bất đắc dĩ, anh thật sự quá dễ mềm lòng rồi, anh bị cô nhóc này lừa gạt hai câu thì liền muốn bỏ qua chuyện này.
"Anh ăn một cái đi, xem xem cà chua tôi làm có ngon không."
Cô cầm một quả cà chua mà mình đã khắc hình con thỏ lên, sau đó rất là chân chó đưa
sang.
Cô chỉ cắt hai miếng... cắm vào hai cái tai mà thôi!
Vẻ mặt Cố Gia Huy tràn đầy bất lực, nhưng anh vẫn ăn.
"Có ngon không? Cà chua tôi đã chọn lựa kỹ càng đấy, bảo đảm rất ngọt."
"Hứa Minh Tâm, tôi đã ở trong thư phòng suy nghĩ lại về bản thân, là tôi đã sai."
"Hả?"
Cố Gia Huy giận đến nỗi hồ đồ rồi à? Sao anh lại nghĩ là anh sai cơ chứ?
Tiêu rồi tiêu rồi, anh sẽ không tức đến nỗi hỏng não đấy chứ?
"Cậu ba Cố... anh... anh sáng suốt một chút được không?"
"Tôi rất tỉnh táo."
Đúng lúc này, Khương Tuấn tới, trong tay còn cầm một cái hộp hình chữ nhật đóng gói đẹp đẽ.
"Ông chủ, đồ anh cần đây."
"Ừ, lui xuống đi."
Hứa Minh Tâm nhìn chằm chằm vòa cái hộp đấy, nơ bướm, giấy gói hàng hình nụ hoa, trông có vẻ rất cao cấp.
"Mở ra xem đi, món quà mà tôi chuẩn bị cho em đấy."
"Tôi... tôi thị tệ như thế, tôi vẫn có quà sao?"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!