Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn - Hứa Minh Tâm

 

Lần trước, ăn đã tặng cô giày cao gót, vậy lần này thì sao? 

Cái hộp dài dài, có thể chứa cái gì... 

Cái gì? 

Đề học bổ sung hả? 

Hứa Minh Tâm trợn tròn mắt, nhìn đồ vật bên trong chiếc hộp, không dám tin vào cái đồ bên trong chiếc hộp. 

Cô dụi dụi mắt, cô sợ mình gặp ảo giác rồi nhìn nhầm. 

Sao lại là cái này? 

"Cái này... cái này là đồ anh tặng tôi à?" "Nếu em thi tốt, trời nam biển bắc, kỳ trân dị bảo tùy em chọn. Nếu em thi không tốt, em cứ ở nhà học bù cho tôi, năm nay em cũng đừng mong sống vui. Tôi đã suy nghĩ lại vấn đề của mình, cấu tạo não của chúng ta không cùng loại, với phương pháp dạy thần tốc trực tiếp của tôi, em chỉ nghe hiểu mặt ngoài, dạng đề giống y hệt, trình bày theo kiểu khác, em liền không biết làm nữa." 

"Tôi không hiểu nổi, đổi cách trình bày thì không phải là một dạng đề nữa hay sao? Sao em lại không biết nữa cơ chứ?" 

"Tôi đã đánh giá cao về em, tôi đã tìm một người có trình độ kém hơn tôi rất nhiều tới dạy em, như thế tốc độ sẽ chậm lại, em mới hiểu bài thật sự. Kỳ nghỉ đông này, em cứ ngoan ngoãn học bù cho tôi, không làm xong bài tập thì không được ra ngoài, hiểu chưa?" 

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, khóc không ra nước mắt. 

Đừng mà! Cô đã lên đại học rồi, không phải là học sinh tiểu học mà. 

Sao vẫn còn bài tập nghỉ đồng! 

"Cậu ba Cố... yêu cầu này của anh liệu có tàn nhẫn quá không? Bắt tôi học bù cả kỳ nghỉ đồng... đau khổ lắm, mãi tôi mới được nghỉ đông mà!" 

Cô túm chặt ống tay áo của Cố Gia Huy, cẩn thận lắc lắc, ý đồ lấy được lòng thương hại của anh. 

Cố Gia Huy nhắm mắt lại, không nhìn vào ánh mắt ngập nước vô tội của cô nữa. 

Quả nhiên, nếu mà không nhìn, tổn thương cũng nhỏ đi rất nhiều. 

"Đừng nói những thứ này với tôi, tôi sẽ không mềm lòng đâu. Nếu tôi còn dung túng em thêm nữa, lần sau tôi không còn mặt mũi nào đến trường em nữa đâu." 

Có một kiểu đứa trẻ nhà mình không hăng hái phấn đấu, khiến cho cái mặt mo của anh đều mất sạch rồi. 

Chắc hẳn gặp được một người quen, liền sẽ khen Hứa Minh Tâm thi tốt. 

Nhưng bây giờ... anh hận không thể giấu Hứa Minh Tâm ở trong nhà, khi nào đầu óc cô thông suốt rồi thì thả cô ra tiếp. 

"Cậu ba Cổ... anh hãy thương xót tôi đi mà..." 

"Không thương xót." 

"Tôi nấu đồ ăn ngon cho anh." 

"Tôi chú thể bảo Chú An chuẩn bị hoa quả." 

"Ông xã?" 

Hứa Minh Tâm chớp chớp mắt, tung ra chiêu tất sát. 

Không ngờ Cố Gia Huy lại đứng lên, rồi nói: "Hứa Minh Tâm, nếu em còn la lối om sòm chơi xấu tôi như thế nữa, tôi sẽ không ăn nữa, khi nào em ngoan ngoãn ăn cơm thì lúc đó tôi mới ra khỏi thư phòng" 

"Tôi biết, dù sao em cũng không thương tôi, tôi đói chết cũng được!" 

Cố Gia Huy trực tiếp xoay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại. 

Hứa Minh Tâm trợn mắt há hốc mồm. 

Lời này... sao mà quen tai vậy? 

Cô vẫn còn nhớ, trước kia lần đầu tiên mình gọi Cố Gia Huy là ông xã là lúc anh định tét mông mình, thế là cô liền nói như vậy. 

Anh đánh đi, dù sao tôi cũng biết anh không thương tôi, anh đánh chết tôi đi... 

Cổ Gia Huy! 

Anh cũng ác quá rồi đấy! Lịch sử, lúc nào cũng giật gân như vậy! 

Lần này, Cố Gia Huy đã quyết tâm thật, cơm tối chưa có ăn, cắm đầu ở trong thư phòng, bây giờ đã mười giờ rồi mà anh vẫn chưa đi ra. 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận