Lệ Nghiêm đối xử với mình là tình anh em, đối với Cố Yên là tình yêu nam nữ.
Lẽ nào, cô ấy không ngăn nổi bọn họ ở bên nhau sao?
Rõ ràng bọn họ không phù hợp!
Ở trong lòng, Bạch Thư Hân liên tục tự nói với mình, bọn họ không phù hợp, ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc.
Cho nên, cô ấy phải chia rẽ.
Cô ấy không thích Cố Yên, không thích bất kỳ người nào cướp Lệ Nghiêm đi.
Sau khi trận ầm ĩ này kết thúc, trái tim Cố Yên cũng đã yên ổn hơn rất nhiều.
Có lẽ, cô ấy không nên hoài nghi Lệ Nghiêm.
Cô ấy đã ở lại đây ăn cơm tối, buổi tối Lệ Nghiêm và Bạch Thắng đã uống không ít rượu, mặc dù vẫn có thể duy trì tỉnh táo, nhưng không thể lái xe nữa.
Cô ấy được tài xế đưa về nhà, nói tóm lại thì bữa cơm này vẫn rất viên mãn, Vợ chồng Bạch Thắng rất thích mình, tin rằng chẳng bao lâu nữa là có thể đính hôn, khoảng một năm sau là có thể thành hôn rồi.
"Thư Hân, anh cho tài xế đưa em về."
"Anh, anh có thể đi cùng em ra ngoài đi dạo không? Phòng em thuế cách chỗ này không xa, anh đưa em về đi."
"Cũng được."
Lệ Nghiêm không từ chối.
Xuống lầu, Bạch Thư Hân cố lấy dũng khí nắm tay Lệ Nghiêm, trong nháy mắt, cả người Lệ Nghiêm cứng đờ, muốn rút ra, nhưng lại bị Bạch Thư Hân ngăn lại.
"Lúc nhỏ, chẳng phải chúng ta vẫn thường thế này sao?"
Bạch Thư Hân hỏi ngược lại.
Lệ Nghiêm không kìm được lâm vào hồi ức, hồi nhỏ, Bạch Thư Hân rất dính người, không trông thấy mình là sẽ khóc nhè.
Người giúp việc trong nhà đi đón em ấy tan học, em ấy không chịu đi, cứ phải đợi mình tới, em ấy mới chịu đi về.
Lúc đó, bố còn đùa, bảo là không có ai có thể lừa em ấy đi được, em ấy quá nhận người rồi.
"Hồi nhỏ, em rất ngoan, thích đi sau mông anh. Bây giờ, anh và em đã xa lạ đi không ít, em cũng không thân thiết với anh nữa."
"Lệ Nghiêm, em thật sự hy vọng hiện tại cũng có thể giống như lúc nhỏ... chúng ta, chỉ có chúng ta, không có người thứ ba chen chân vào. Như thế không tốt sao? Anh có em không đủ sao? Không cần Cố Yên nữa có được không?"
Bạch Thư Hân cổ lấy dũng khí, nói ra lời trong lòng. Cô ấy thật sự rất sợ, cô ấy không muốn ánh mắt của Lệ Nghiêm dừng lại vì người phụ nữ khác!
Lệ Nghiêm nghe vậy, anh ta tưởng đây chỉ là bệnh tâm lý của Bạch Thư Hân đang quấy phá.
Anh ta xoa đầu cô ấy, dịu dàng nói: "Chẳng phải em đã nghĩ thông rồi sao? Bây giờ lại làm sao vậy, em lo sau khi anh và Yên Yên ở bên nhau thì không cần em nữa sao?"
"Đúng, em lo lắng như thế đấy, em sợ... em sợ Cố Yên sẽ ngăn cản chúng ta ở bên nhau."
"Ngốc, em gái và anh trai ở bên nhau là chuyện bình thường, nhưng mà chung quy thì anh phải cưới vợ sinh con, em cũng sẽ lấy chồng. Em vẫn là em gái của anh, anh sẽ vì em vượt lửa qua sông."
"Lệ Nghiêm... nếu em lấy chồng, anh sẽ như thế nào?" Cô ấy dè dặt hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!