Cô ấy mới không cần anh chuẩn bị của hồi môn gì gì đó, cô ấy hy vọng anh có thể từ chối người khác. "Lệ Nghiêm, em không muốn lấy chồng, anh cũng đừng cưới người khác có được không? Chúng ta đã ở cùng nhau từ nhỏ đến lớn, tại sao phải tách ra? Lệ Nghiêm... em không thích Cố Yên, thật sự rất không thích, anh có thể đổi người khác, nhưng mà chị ta thì không được. Anh không thấy tính cách của bọn anh không hợp sao? Anh đã quen
vắng lặng lạnh nhạt, nhưng Cố Yên rõ ràng là người hùng hùng hổ hổ."
"Nhóc ngốc, em cũng là người như thế đó."
"Em ư? Em có thể giống chị ta sao? Em và anh đã ở cùng nhau hơn hai mươi năm, chị và anh mới quen nhau mấy năm."
"Nhưng em là em gái của anh, còn Cố Yên là người vợ mà anh muốn cưới."
Lệ Nghiêm bình tĩnh nói.
Bạch Thư Hân há miệng thở dối, cô ấy vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nghe thấy lời này, yết hầu chua sót, một chữ cũng không bật ra được.
Đúng vậy...
Cô ấy chỉ là em gái, còn Cố Yên là người mà anh muốn cưới.
Cho dù cô ấy nói ba hoa thiên địa, thì ở trong mắt Lệ Nghiêm, cô ấy cũng chỉ là em gái!
Cô ấy cúi đầu, hốc mắt đỏ lên.
Cô ấy liều mạng chớp mắt, nước mắt rơi xuống đất, rất nhanh đã biến mất không thấy nữa.
Ngẩng đầu lên lần nữa, cô ấy mỉm cười: "Không nói nữa, về nhà thôi."
"Ừ, đi thôi."
Lệ Nghiêm uống nhiều nên đã hơi say, anh không có chú ý đến, bàn tay đang nắm chặt của cô ấy, bước chân run rẩy đi về phía phòng thuế của cô ấy.
Đi khoảng hai mươi phút mới tới nơi, Lệ Nghiêm vốn định đi về luôn, nhưng lại bị Bạch Thư Hân ngăn lại.
"Lệ Nghiêm, hôm nay chuyện của bọn anh đã quyết định rồi, là chuyện mừng. Có thể... uống với em chén rượu không?"
Cô ấy muốn say một trận, cùng anh ta... mơ mơ màng màng.
Hy Vọng, cô tỉnh táo lại cô vẫn là Bạch Thư Hân lý trí, chỉ cần không gặp Lệ Nghiêm, cô ấy sẽ
ôn.
Nhưng mà vừa nhìn thấy anh, lý trí của cô ấy liền tan rã.
Cả một ngày cô ấy đều mơ hồ lơ mơ, biết rõ chính mình sẽ chỉ liên lụy anh ta, sẽ không có kết quả gì với anh ta, nhưng mà cô ấy có lòng tham.
Lòng tham muốn càng nhiều.
Cô ấy không nên cản trở hạnh phúc của Lệ Nghiêm.
"Được."
Lệ Nghiêm không có từ chối.
Bạch Thư Hân cầm chai rượu trong nhà ra, lúc đầu cô ấy chỉ định uống một ít rồi dừng, những rượu rất đậm, có thể tưới diệt sầu bi, cô ấy không kìm được đã uống thêm hai chén.
Lệ Nghiêm cũng không chịu thua, một chén tiếp một chén.
Cuối cùng Lệ Nghiêm đã uống nhiều, ngủ luôn.
Bạch Thư Hân nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh ta, nước mắt trong hốc mắt cũng không kìm nén được nữa, rơi xuống.
"Lệ Nghiêm."
Cô lớn tiếng gọi tên của anh ta, nhưng mà Lệ Nghiêm không nghe thấy.
"Lệ Nghiêm, anh nghe cho rõ đây, em thích anh, Bạch Thư Hân em thích anh."
"Thích đến đòi mạng, thích đến nỗi đánh mất bản thân em, thích đến phát điên rồi. Đúng là em đã làm rất nhiều chuyện vô liêm sỉ, em xin lỗi anh, xin lỗi... nhưng, em có thể làm gì được cơ chứ, em không khống chế được bản thân em!"
"Lệ Nghiêm, anh là bác sĩ giỏi nhất, anh có thể khám cho em không. Rốt cuộc em phải thế nào mới có thể lôi anh ra khỏi trái tim em, rốt cuộc em phải thế nào mới có thể không yêu anh nữa, anh nói cho em biết đi..."
"Trái tim em rất đau, anh có biết không? Anh còn có thể yêu người khác, nhưng em thì đã mất đi quyền lực yêu người khác!"
Bạch Thư Hân dựa vào rượu, đau khổ gào thét, nhưng... Lệ Nghiệm không biết.
Anh ta không biết nỗi đau của mình.
Cô ấy đã hãm sâu vào trong vở kịch, nhưng anh tại là người ở ngoài vở kịch.
Cuối cùng, tiếng hát của cô ấy đã khàn khàn, cô ấy cũng từ bỏ rồi.
Cô ấy âm thầm lau nước mắt: "Lệ Nghiêm, em không muốn yêu anh nữa, em phải khống chế được bản thân em."
Cô thở ra một ngụm trọc khí, đặt cái chén xuống, sau đó dìu anh ta lên số pha.
Vốn định từ bỏ anh ta, nhưng không ngờ đột nhiên anh ta lại bắt được quần áo của mình, cả người cô cũng ngã xuống theo.
Cô ấy đụng vào trong ngực anh ta, trong khoang mũi, toàn là mùi nước khử trùng thoang thoảng trên người anh ta.
Cũng không nồng, có hơi mát lạnh.
Mặt anh ta gần trong gang tấc.
Trái tim cô ấy đập thình thịch không kiểm soát được.
Tối nay... có phải cô ấy có thể làm cần một lần đúng không?
Cô ấy đánh bạo nghĩ, sau đó cúi người lấy dũng khí, hôn lên cánh môi mỏng lạnh của anh ta một chút.
Lần này, cô ấy không hôn lướt qua, mà là hôn rất sâu, xâm nhập cốt tủy.
Cô ấy hôn vụng về, muốn nâng mở khớp hàm, nhưng vô ích.
Vào lúc cô ấy chuẩn bị từ bỏ, người đàn ông dưới người lại đột ngột có phản ứng.
Cô ấy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chớp mắt cơ thể đã bị Lệ Nghiệm đặt trên sô pha.
Cô ấy đã mất đi mọi quyền chủ động.
Cô ấy khiếp sợ nhìn người đàn ông ở trên đỉnh đầu, chỉ thấy anh ta đã mở phượng mẫu hẹp dài ra.