Cố Yên thấy cô ấy uống dứt khoát thì cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ấy còn lo Bạch Thư Hân càn quấy cơ.
"Cô thích Lệ Nghiêm, đúng không?"
"Tôi..."
Bạch Thư Hân cũng biết, chuyện đến nước này, cô ấy có giấu thế nào thì cũng không giấu được chuyện này nữa.
Cô ấy hít thở sâu, nắm chặt nắm tay, rồi nói: "Đúng... tôi thích Lệ Nghiêm"
"Bắt đầu từ lúc nào?"
"Không biết... trước đây tôi không hề ý thức được, sau này hồi học cấp ba, anh tôi dẫn một bạn nữ về nhà, hành động của tôi quá cực đoan... tôi mới ý thức được rằng, tôi thích Lệ Nghiêm, chứ không phải tình anh em"
"Cho nên có hoàn toàn không phải là mắc bệnh tâm lý gì, mà là tình cảm của cô đã trở nên dị dạng từ lâu hả?"
Dị dạng...
Hai chữ này rất xấu, nhưng cô ấy lại không thể phản bác.
Ánh mắt cô ấy dần ảm đạm, không có trả lời.
Cố Yên tiếp tục nói: "Cho nên, cô cũng không thích tôi." "Là... thực ra lần trước tôi thật sự muốn thành toàn cho cô, nhưng tôi nghe chú nói chú hi vọng hai người sớm kết hôn, tôi không biết vì sao, tôi lại trở nên mất lý trí. Đúng là tôi rất tham lam, tôi muốn trói buộc Lệ Nghiêm cả đời. Nhưng tôi biết mình đã sai rồi, tôi... tôi xin lỗi chị, cũng
xin lỗi Lệ Nghiêm." "Một câu xin lỗi là xong à, cô có thể cảm nhận được cảm thụ của tôi không? Người đàn ông mà tôi yêu nhất, tôi còn chưa được hưởng, cô dựa vào cái gì mà chạm vào anh ấy? Tôi vẫn biết là có ích kỷ, giam cầm anh ấy, khiến anh ấy không có cuộc sống của riêng mình, lúc nào cũng lấy cô làm trung tâm. Tôi tưởng hai người tình anh em, tôi thật đúng là quá ngốc quá ngây thơ
rồi. Nếu, tôi nhận ra sớm hơn, tôi tuyệt đối không cho hai người có bất kỳ cơ hội ở riêng nào." "Tôi thống hận, nếu theo tính cách của tôi, tôi hận không thể giết cô. Nhưng cô lại là em gái của anh ấy, tôi không động vào có được. Bạch Thư Hân, rốt cuộc cô muốn như thế nào mới chịu buông tha cho anh ấy, buông tha cho tôi? Đời này, tôi chưa từng cầu xin ai, tôi cầu xin cô đấy được không, tôi xin cô hãy buông tha cho anh ấy, anh ấy sẽ bị có hại chết
"Xin cô đấy!"
Một tiếng cuối cùng của Cố Yên, tê tâm phế liệt.
Bạch Thư Hân ngơ ngác đứng yên tại chỗ, màng tại phát đau.
Anh ấy sẽ bị cô hại chết...
Lời này, quanh quẩn sâu trong óc, giống như ma âm vậy.
Nếu đoạn tình cảm dị dạng này tiếp tục nở ra, đời này của Lệ Nghiêm sẽ bị cô ấy hủy diệt
thật.
Vốn dĩ chỉ là mình yêu đơn phương, vậy thì hà cớ gì phải gây tai vạ cho người khác và cũng liên lụy anh ấy vào trong.
"Bây giờ tôi cũng rất mơ hồ, tôi không biết tôi nên làm như thế nào... chị nghĩ cách giúp tối được không, tôi cũng biết là mình sai rồi"
"Cô đã biết sai thật rồi sao?"
"Phải, tôi biết, tôi đã yêu một người không nên yêu, đó chính là cái sai của tôi."
Tình yêu đã khiến cô ấy trở thành tội nhân tội ác tày trời.
"Vậy thì tốt, tôi sẽ giúp cô rời khỏi Kinh Đô."
"Rời khỏi..."
"Chỉ khi cô rời khỏi đây, thì mới đều tốt cho anh ấy, tốt cho tôi và tốt cho chính cô. Tôi sẽ sắp xếp chuyện này, cô chỉ cần phối hợp với tôi là được." Bạch Thư Hân nghe vậy, hô hấp cũng hơi cứng lại.
Cô ấy không muốn đi khỏi đây, hiếm lắm mới có dịp anh ta trở về, cô ấy còn chưa kịp ngắm nhìn anh ta thật kỹ, đã phải rời đi...
"Tôi... có thể không đi có được không, chẳng nhẽ không có biện pháp điều hòa khác sao?"
"Đủ rồi!"
Cố Yên sắp sụp đổ rồi, thậm chí cô ấy còn không khống chế được cảm xúc mà quăng hết đồ trên mặt bàn xuống đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!