"Tôi... nếu như là chị, chị có thể thoải mái buông tay không? Anh ấy là người đàn ông mà tôi đã yêu nhiều năm, tôi và anh ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ, loại tình cảm này, chị có hiểu không?" "Đúng, thời gian hai người ở cùng nhau nhiều hơn tôi, ngay từ đầu hai người đã là quan hệ anh em thâm căn cứ đế. Tình yêu của cô, đúng là rất sâu nặng rất sâu nặng. Nhưng bây giờ, cái mà cô gọi là tình yêu đã uy hiếp đến anh ấy. Cô đi nói cho Lệ Nghiêm biết đi, cô nói cho anh ấy biết cô yêu anh ấy, cô xem xem anh ấy có thể
nắm tay cô không!"
"Lệ Nghiêm cương trực công chính, trong mắt không dùng được hạt cát. Chỉ cần cô chọc thủng tầng giấy mỏng đó, anh ấy sẽ lâm vào vực sâu vạn trượng"
D
"Cô luôn suy nghĩ cho bản thân cô, lẽ nào cô muốn vì tình yêu của cô, hy sinh Lệ Nghiêm sao? Lệ Nghiêm không ở bên cô được đầu, rốt cuộc cô có hiểu không vậy." "Chính vì tôi hiểu, cho nên chị hoàn toàn không thể hiểu được nỗi đau của tôi. Chị nói rất đơn giản, tôi rời đi là tốt cho anh ấy, tốt cho chị, nhưng chẳng tốt cho tôi tí nào cả. Cố Yên, chị cũng yêu anh ấy, tôi cũng yêu anh ấy, tôi không thể khoác thêm tội chết. Tôi sẽ không rời khỏi đây, cho dù tôi từ bỏ, tôi cũng muốn
cái nơi mà anh ấy có thể chạm tay vào."
Nội tâm Bạch Thư Hân đã kiên định rồi, cô ấy lùi về sau từng bước một, sau đó nhìn Cố Yên với ánh mắt quật cường.
Những lời này, mỗi một chữ đều như con dao sắc nhọn đâm vào tim cô ấy.
Cố Yên xiết chặt nắm đấm, để mặc mảnh thủy tinh càng ghim càng sâu.
Cô ấy đứng lên khỏi mặt đất, thân hình loạng choạng, suýt thì không đứng nổi.
Máu tươi theo kẽ tay rơi xuống đất, nở ra bông hoa đẹp nhất.
"Bạch Thư Hân, cô hãy ghi nhớ những lời tôi nói ngày hôm nay. Sau này, tôi và cô là địch. Cố Yên tôi thề, một khi cô không để cho tôi, không để cho Lệ Nghiệm sống yên, tôi có theo hết đời cũng sẽ không tha cho cô."
Lời này, nhấn mạnh từng chữ một, từng từ ngoan tuyệt.
Không có một tia tình cảm nào, giống như vớt ra từ trong địa ngục sâu thẳm vậy.
Bạch Thư Hân nghe vậy, trái tim run lên, sống lưng ớn lạnh.
Cô ấy nhìn Cố Yên chằm chằm, trong mắt đều là lệ khí, mang theo màu thị huyết.
Cô ấy hận mình, hận ánh mắt thù địch nhìn mình.
Mà trong lòng Bạch Thư Hân, cũng chịu giày vò...
Sao sự việc lại biến thành như thế này cơ chứ.
Vào lúc hai người đang căng thẳng, Lệ Nghiệm đẩy cửa đi vào, anh ta nhìn thấy đống hỗn độn dưới sàn nhà.
Anh ta nhìn thấy máu thì lập tức vọt tới đỡ Cố Yên, cưỡng chế mở bàn tay nhỏ của cô ấy ra.
Mảnh thủy tinh vỡ đó đã đâm sâu vào trong thịt, máu tươi đầm đìa.
"Yên Yên, sao lại thế này."
"Đi, anh đưa em đi bệnh viện. Thư Hân, em tự nấu cơm, anh đi trước đây..."
Anh ta cũng không kịp nhìn Bạch Thư Hân một cái, liền vội vàng đỡ Cố Yên đi ra ngoài.
Anh ta đi đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất, cầm công cụ tới, tự mình tiêu độc khử trùng.
Cố Yên không dám để anh nhìn ra manh mối, cô ấy vẫn cố nén chua xót.
"Sao lại thế này?"
"Em không cẩn thận làm vỡ cốc thủy tinh, lúc dọn dẹp lại để đâm vào tay."
"Em không phải là người sơ ý như thế mà."
"Chắc là... nghĩ đến tối qua, nên thất thần."
2
Cô mỉm cười, chỉ là nụ cười này về sau có vài phần chua sót.
Lệ Nghiêm nghe thấy vậy thì ngẩn người.
Lần đầu tiên của con gái nên là chuyện khắc cốt ghi tâm.
Nhưng anh ta lại không nhớ gì hết.
Anh ta đã nợ Cố Yên quá nhiều.
"Em đang giận anh à?"
"Không có, em vui còn không kịp đấy chứ. Lệ Nghiêm, anh có yêu em không?"
Cô ấy chưa bao giờ hỏi Lệ Nghiêm câu này, chữ "yêu" này quá nông cạn, cô ấy tin rằng Lệ Nghiêm có thể cảm nhận được tâm ý của mình.
Cô ấy đã giao trái tim mình cho anh ta rồi, cho dù anh ta là một tên ngốc thì cũng có thể cảm nhận được.
Cô ấy nghĩ, giữa bọn họ có tình yêu, vì thế cô ấy chưa bao giờ hỏi.
Nhưng hiện tại...
Cô ấy muốn hỏi ,
ốn hỏi và nghe xem anh ta nói như thế nào.
"Anh nói thật, em có lấy dao phẫu thuật đâm anh không?"