Dáng vẻ này nào có giống không sao cơ chứ?
Cô vội vàng đỡ cô ấy ngồi xuống, sau đó rót một cốc nước.
Cô đang chuẩn bị đi gọi Cố Gia Huy xuống, thì lại bị Cố Yên cản lại.
"Không cần đầu, chẳng qua là tôi bị thương nên hơi khó chịu thôi mà. Tôi nghỉ ngơi một lát là được, cô làm xong bài tập rồi à?"
"Vẫn còn một ít nữa, thế cô nằm đây đi, tôi đi lấy tấm chăn cho cô."
"Minh Tâm..."
Cố Yên bỗng gọi cô lại.
"Sao vậy?"
"Nếu như có một ngày, tôi và Bạch Thư Hân đứng ở vị trí đối lập, mâu thuẫn rất gay gắt, cô sẽ chọn giúp ai?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này thì nhíu chặt chân màu, sao hai người họ lại xảy ra mâu thuẫn gay gắt cơ chứ?
Nếu như Cố Yên cưới bác sĩ Lệ, vậy thì không phải Bạch Thư Hân là em chồng của cô ấy
sao?
Hứa Minh Tâm còn đang nghi hoặc thì Cố Yên đã có chút mệt mỏi, cô ấy khoát tay: "Tôi thuận miệng hỏi thôi, cô đi lấy giúp tôi cái chăn đi."
"O O."
Hứa Minh Tâm vội vàng đáp.
Cô không chỉ lấy chăn, cô còn lấy rất nhiều đồ ăn vặt kích thích vị giác nữa. "Nếu cô có chuyện gì không vui, thì phải nói cho chúng tôi biết đấy, chúng tôi có thể nghĩ cách giúp cô. Ngẫm lại thì thế giới này thật nhỏ bé, cô là em chồng tương lai của tôi, Bạch Thư Hân là em chồng tương lai của cô. Còn tôi và Bạch Thư Hân lại là bạn thân, còn Lệ Nghiêm và Cố Gia Huy lại là huynh đệ. Đúng là đúng với một câu nói
, không phải người một nhà, không vào chung một cửa"
"Vậy sao? Nhưng có khi là cửa sinh, có khi là cửa tử..."
Cố Yên bị thương nói, giọng nói trầm thấp khàn khàn, trong lúc nhất thời Hứa Minh Tâm chưa có nghe rõ.
"Tôi phải về rồi, đừng nói với anh ba là tôi đã tới."
Lúc đầu, cô ấy tính tìm người kể tâm sự trong lòng, nhưng làm sao cô ấy có thể nói ra đây.
Rốt cuộc vẫn phải tự nuốt xuống.
Cô ấy đã tìm hacker, hack camera theo dõi rồi xóa sạch bằng ghi hình đó trong camera đi.
Cô ấy đã xóa sạch mọi bằng chứng, coi như chuyện này đã trôi qua triệt để và sẽ không nhấc lên sóng gió nữa.
Hứa Minh Tầm nhìn theo bóng lưng của Cố Yên đang đi ra ngoài, đột nhiên cô rất đau lòng.
Trước mặt cô, Cố Yên lúc nào cũng là cô gái tùy ý phóng khoáng, tinh thần phấn chấn, nhưng bây giờ... sao lại trở nên trầm lặng chứa đầy tâm sự như vậy?
Cố Yên đi đến cửa, không ngờ Hứa Minh Tâm bất ngờ chạy tới, ôm mình một lát.
"Sao..." Cố Yên hơi ngạc nhiên.
"Không biết vì sao, trực giác của tôi nói cho tôi biết, hiện tại có rất yếu đuối rất khổ sở, cần tìm một người ôm một cái. Mặc dù tôi không biết cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi muốn cho cô một cái ôm. Cô không một mình, anh trai cô, ông cụ, và cả tôi... đều ở sau lưng cô."
Cố Yên nghe thấy những lời này, trái tim hung hăng run rẩy, hốc mắt cũng đỏ lên.
Cô ấy ôm chặt Hứa Minh Tâm, kìm chế khóc, nước mắt tùy ý rơi xuống.
Trong lòng cô ấy... thật sự rất đau khổ rất đau khổ, hơn nữa là kiểu người cầm ăn phải hoàng liên(vị thuốc đông y, có vị đắng), có nỗi khổ không nói ra được.
"Khóc ra là tốt rồi, đừng kìm nén ở trong lòng, tôi đưa cô đi giải tỏa áp lực nhé."
Hứa Minh Tâm kéo Cố Yên lên xe, đi thẳng đến quán đồ ngọt.
Cô đã chọn rất nhiều bánh ngọt, rồi đặt ở trước mặt Cố Yên.
"Cái này? Giải tỏa áp lực hả?"
"Cô thử đi."
Cô nhìn Cố Yên với ánh mắt tràn ngập mong chờ.
Cố Yên nửa tin nửa ngờ, cô ấy nếm thử một miếng, rất ngọt rất ngấy, nhưng cô ấy lại không nỡ đặt xuống.
Toàn bộ đắng chát bay ra đầu lưỡi đã bị vị ngọt phủ lên.
Cô ấy nhét một cái bánh ngọt vào miệng, vừa ăn vừa rơi lệ đầy mặt.
Hứa Minh Tâm nhìn dáng vẻ này của cô ấy, trong lòng hết sức đau lòng.
Trước đây cô cũng như thế, vừa ăn vừa khóc, cho nên cô biết loại tư vị này rất khó chịu.
Hứa Minh Tâm cũng bắt đầu ăn, cô cũng không vui rồi.
Chẳng mấy chốc, bánh kem đã bị ăn hết, không ngờ Cố Yên lại mua thêm mấy cái nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!