Cố Yên nghe vậy thì vừa muốn khóc vừa muốn cười, cô ấy khẽ cụp mắt, nước mắt từ từ rơi xuống.
Đầu tiên, bả vai của cô ấy run run, sau đó là nức nở, sau đó âm thanh dần vang ra.
Cuối cùng Cố Yên ghé vào trên mặt bàn, oa một tiếng đau khổ khóc ra.
"A..."
Tiếng khóc của cô ấy rất khàn, giống như là đau khổ cất giấu thật sâu vậy.
Hứa Minh Tâm cũng làm được gì, cô chỉ có thể ở bên cạnh yên lặng vuốt lưng cho cô ấy.
Người xung quanh nhìn bọn họ với ánh mắt khác thường, lần này Hứa Minh Tâm không keo kiệt nữa, cô thẳng tay bao luôn cả quán, để cho cô ấy tha hồ khóc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Cố Yên đã khóc hai mươi phút rồi, hai mắt cũng sưng húp rồi.
Cô ấy lau nước mắt, thở ra một tiếng một dài, đúng là đã thoải mái hơn vừa nãy nhiều rồi.
"Tốt hơn chút nào không?"
"Tôi muốn uống rượu, tôi dẫn cô đi uống rượu nhé."
Tâm trạng của Cố Yên đã tốt hơn nhiều, cô ấy khí phách vỗ vai Hứa Minh Tâm.
Cô sợ đến mức run lẩy bẩy, xua tay lia lịa: "Không được, anh cô sẽ đánh gãy chân tôi mất!"
"Tôi che cho cô, anh ấy dám! Cùng lắm thì để bố tôi ra mặt, để bố tôi xả giận cho cô."
"Thật sao? Cô khẳng định là có thể che cho tôi chứ?"
Hứa Minh Tâm yếu ớt nói.
"Tất nhiên rồi."
Sau đó, Cố Yên và Hứa Minh Tâm kề vai sát cánh đi đến quán bar.
Buổi chiều, quán bar đã bắt đầu kinh doanh, quán cũng dần náo nhiệt lên.
Đây là quán bar tương đối sa hoa, không có nhiều rồng rắn hỗn tạp, người đến đây phân nửa là những nhân vật có máu mặt. Tất nhiên, cũng có loại phục vụ, để cho người tiêu khiển.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy một tên mập đang trải ôm phải ấp hai người đẹp đi lên lầu, toàn thân cô nổi da gà rồi.
Béo như vậy... liệu có đè chết người không?
"Uống."
Cố Yên đem rượu đặt trước mặt cô.
"Dễ uống không?"
"Cốc tai đó, hương vị ngon lắm"
Hứa Minh Tâm nghe vậy, liền không kìm được uống một chút.
Chua chua ngọt ngọt, đúng là uống rất ngon!
Hứa Minh Tâm im ỉm uống rượu, một ly lại tiếp một ly, không bao lâu khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ rực lên rồi.
Cố Yên Vỗ vai cô, rồi nói: "Tôi đi vệ sinh, cô ở đây đợi tôi."
Đợi sau khi Cố Yên đi, cô mới hậu tri hậu giác: "Nhưng mà... tôi cũng muốn đi vệ sinh mà, cô đợi tôi với!"
Hứa Minh Tâm lung lay đứng dậy, có rất cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Cố Yên, nhưng mà trong quán bar toàn là người, cô không phân biệt rõ được.
Hình như cô đã nhìn thấy chữ toilet, thế là cô đi liêu xiêu qua đó.
Nhưng không ngờ lại đâm vào một bức tường.
Cứng quá!
Cô đưa tay ra sờ: "Đây, đây là cái gì?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện là một người.
Là một ông chủ trung niên, mặt râu quai nón, nhìn giống như Trương Phi.
"Xin, xin lỗi, phiền ông tránh ra, tôi phải đi vệ sinh..."
Cô định đi nhưng lại bị ông chú đó chế trụ cái tay.
"Ông... ông làm gì vậy, tôi phải đi nhà vệ sinh."
"Tôi biết nhà vệ sinh ở đâu, tôi dẫn cô đi."
"Vậy... vậy sao? Kia không phải sao?"
"Chỗ đó không sạch, tôi dẫn cô đi chỗ sạch"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!