Ông ta lấy ra một ít công cụ ở dưới gầm giường.
Áo cởi quần cởi, tất cả cởi hết.
Hứa Minh Tâm đi vệ sinh ra đi thì trông thấy cách đó không xa có một pho tượng, ngồi đó không nhúc nhích.
Cô tiến lên nhìn nhìn.
Thật xấu!
Mẹ ơi, pho tượng này là ai làm vậy, thật là cay mắt mà, nhanh chóng rời khỏi đây thôi.
Hứa Minh Tâm muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị ông chú mập đó nhanh chân hơn khóa trái cửa lại.
"Em gái, đừng vội đi ra ngoài, chơi một trò chơi với chú chứ?"
"Ông xấu quá, tôi không chơi với ông, tôi là người có khiếu thẩm mỹ bình thường..." Hứa Minh Tâm than thở.
Ông chủ nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ.
Mẹ nó, thế mà lại chê ông ta xấu, đợi lát nữa có khi cô khóc.
Ông chủ cũng không khách khí, trực tiếp ném cô lên giường.
Hứa Minh Tâm vốn đã hơi chếnh choáng say, bây giờ bị ném thất điên bát đảo, đầu óc càng không kịp phản ứng.
"A..."
Cô muốn rên lên, nhưng cô lại cảm nhận được trên người có một quái vật khổng lồ đang đè lên, rất nặng rất nặng.
Cô ra sức đẩy ông ta ra, nhưng lại không đẩy được tí nào.
Ông chú biến thái áp sát lại, hung hăng ngửi ngửi.
"Con mẹ nó thơm thật!"
“Hôm nay ông đây may mắn thật đấy, thế mà lại tìm được con nhóc ngon như này, đúng là có lộc ăn rồi!"
Mà giờ phút này, ở dưới lầu, Cổ Yên quay lại nhưng mà phát hiện không thấy Hứa Minh Tâm đâu nữa, cô ấy đã tìm rất lâu ở đại sảnh cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Hứa Minh Tâm.
Ngay vào lúc cô ấy đang nóng lòng như lửa đốt, không ngờ Cố Gia Huy đã tới rồi.
"Anh... anh ba..."
"Hứa Minh Tâm đầu?" Cố Gia Huy ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, anh không khỏi nhíu mày.
"Em cũng không biết, em chỉ đi vệ sinh một cái thôi, liền không tìm thấy cô ấy nữa. Em đã cho người đi lấy băng ghi hình ở camera rồi, sắp có ngay đây."
Cổ Yên không dám nhìn vào mắt Cổ Gia Huy, lần này chết chắc rồi!
Băng ghi hình nhanh chóng được đưa tới, thế mà Cố Gia Huy lại nhìn thấy Hứa Minh Tâm bị người ta đưa vào một căn phòng.
Trái tim Cố Gia Huy nhoáng cái trở nên căng thẳng, anh vội vàng chạy lên tầng hai.
Anh cũng không kịp chờ nhân viên phục vụ mở cửa, đã thẳng chân đạp ra, kinh động đến hai người ở bên trong.
Anh chỉ trông thấy ông chú trung niên đó đã bị trói lại, Hứa Minh Tâm đang ở bên cạnh vung roi.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy Cố Gia Huy đã tới, cô lập tức nói: "Người này thật kỳ lạ, ông ta cứ bảo tôi tra tấn ông ta! Còn bảo tôi đánh ông ta một chút, ông ta sẽ cho tôi tiền..."
"Cho nên em đã vì tiền, liền đánh ông ta hả?"
Cổ Gia Huy đen mặt, sắc mặt vô cùng u ám.
"Một cái một trăm tệ..." Hứa Minh Tâm nghiêng đầu, dựng ngón tay lên: "Vừa nãy tôi... vừa rồi tổng cộng tôi đã đánh... đánh bao nhiêu cái nhỉ? Tôi cảm thấy tay của tôi vung mà sắp gãy rồi, ít nhất cũng phải mấy vạn rồi!"
"Bốn trăm vạn."
Cố Gia Huy trả lời giúp cô.
Anh híp mắt nhìn người đàn ông râu quai nón trên giường.
Anh đã gặp qua một lần, ông ta là ông chủ của một công ty.
Anh từng định thu mua, đánh giá giá cả trước một chút, bốn ngàn vạn.
Đống roi này, có thể mua được rồi.
"Tôi... hình như tôi chưa có đánh nhiều như vậy đâu."
"Tôi bảo có là có, Cố Yên, em đưa cô ấy xuống, anh và ông chủ Vương tính sổ."
Giọng nói u lãnh của Cố Gia Huy truyền tới, không chứa một tia tình cảm nào.
Cố Yên nào còn dám nhiều lời, cô ấy iu xìu, nhanh chóng dìu Hứa Minh Tâm đi.
Cố Gia Huy tiến lên, dưới đây có không ít đồ vật, tất cả đều là đồ dùng tình thú.
Anh nhìn cái thứ đồ dơ bẩn không tả nổi trên mặt đất, trực tiếp giẫm một cước thật mạnh, giẫm xuống.
Còn ông chủ Vương ở trên giường thì từ khoảnh khắc Cô Gia Huy đi vào, ông ta đã nhận ra thân phận của anh rồi.
Ông ta sợ tới mức cả người run cầm cập, ông ta không ngờ em gái mà ông ta tùy tiện gặp được lại là người của Cố Gia Huy.
Ông ta muốn đứng dậy, nhưng khổ nỗi bản thân đã bị trói gô.
Con nhóc đó uống rượu vào, thoạt nhìn ngốc nghếch, nhưng không ngờ dạy cô ta trói người, cô ta học một lần là biết!
Bây giờ hai tay của ông ta đã bị trói ra sau, rất là khó đứng dậy.
Nhưng không ngờ, cơ thể còn chưa hoàn toàn đứng lên đầu, Cố Gia Huy đã nhấc chân, đạp mạnh vào lưng ông ta, cơ thể ông ta lại nặng nề rơi lên giường.
"Đừng để tôi nhìn thấy cái khuôn mặt đó của ông, tôi sợ tôi không kìm chế được hủy dung của ông đấy."
"Đừng... đừng đừng đừng, tổng giám đốc Cố thủ hạ lưu tình"