Cũng không biết cô ấy có mang phao cứu sinh không.
Nhẽ ra anh phải dặn cô, chơi ở ven biển, nhất định phải mang vòng bơi lội!
Đều do anh không tốt.
Cố Gia Huy căng thẳng, anh sợ bọn họ gặp chuyện không may.
Lệ Nghiêm cũng lo lắng chết đi được.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày Cố Yên sẽ rời xa anh ta.
Anh đã quen với sự tồn tại của Cố Yên, lần nào anh ta cũng thực hiện giải phẫu cùng cô.
Chỉ cần anh ta đưa tay sang bên cạnh, không cần nói, Cố Yên liền biết anh ta cần kéo hay nhíp.
Cô ấy là cấp dưới của mình, kém mình vài bậc, nhưng anh ta biết, cô ấy là người cộng sự ăn ý nhất của anh ta.
Thực ra, anh ta biết tâm ý của Cố Yên dành cho mình từ lâu rồi, chỉ là anh ta một lòng chăm sóc người bị thương, lại cộng thêm bệnh tâm lý của Bạch Thư Hân, cho nên anh luôn có bài xích và lo ngại đối với chuyện tình cảm.
Anh ta giả vờ không biết, còn Cố Yên thì luôn cho anh ta không gian và không thúc ép anh ta.
Anh ta rất thích cảm giác ở cùng với cô ấy, rất thoải mái.
Anh ta biết, cho dù mình có đi bao xa, khi quay đầu lại chắc chắn có thể nhìn thấy cô gái dịu dàng nhìn mình, khóe môi khẽ cười, yên lặng chờ mình.
Anh ta nhìn cô ấy từ cô gái nhỏ đầu hai mươi, nay biến thành đại cô nương hơn hai mươi sáu tuổi, anh ta đã mắc nợ quá nhiều quá nhiều.
sâu như thế.
Chẳng hề oanh oanh liệt liệt, nhưng lại tế thủy trường lưu, khắc vào đáy lòng, sớm đã không gạt đi được.
Trước đây, anh ta không hiểu yêu là gì, giờ phút này... hình như anh ta bỗng hiểu ra rồi.
Cố Yên, là người phụ nữ mà anh ta muốn cưới.
Cũng là tình duyên mà giờ phút này anh ta không dứt bỏ được.
Anh ta không thể để cô ấy gặp chuyện không may, anh ta có thể điều trị cho bất kỳ ai, nhưng lại không thể chịu được nhìn cô ấy nằm trên bàn mổ lạnh băng.
Anh ta vẫn cho là mình vụng dại với chuyện tình cảm, anh ta vẫn cần rất lâu để hiểu yêu là gì.
Nhưng giờ phút này, anh ta mới biết, anh ta đã hiểu từ lâu rồi, chẳng qua là... hiểu lúc nào không hay thôi.
Hai người đàn ông, trái tim căng thẳng, có chút không thở nổi.
Cuối cùng, đội cứu viện đã chạy tới rừng đá ngầm.
Bởi vì triều dâng, hơn phân nửa rừng đá ngầm đã bị bao phủ.
Bọn họ trông thấy trên mặt biển có một người, mặc áo cứu sinh.
Bọn họ nhanh chóng với người lên, là ngư dân đó.
Đội cứu hộ vội vàng với người lên rồi hỏi: "Sao chỉ có mình anh? Hai cô gái kia đâu?"
"Trên biển nổi gió to, thổi chúng tôi vào sâu rừng đá ngầm, đáy thuyền và phải đá ngầm, chúng ta đều rơi xuống biển. Tôi và hai cô gái đó đã bị tách ra, bây giờ triều dâng rồi, rừng đá ngầm đã biến thành đá ngầm rồi, tôi... tôi cũng không biết bọn họ đang ở đâu."
"Bọn họ bao nhiêu tuổi?"
"Một cô hai mươi mấy tuổi, mặc áo trắng quần bò, còn có một... không nhớ được nữa rồi."
Áo trắng quần bò...
Đó là Hứa Minh Tâm!
Trái tim của Cổ Gia Huy hung hăng run lên.
"Có thể đi vào được không?"
Đội cứu hộ còn chưa nói, ngư dân đã xua tay lia lịa.
"Cũng không thể đi vào, lúc thủy triều dâng, nơi này đã thành tử địa. Không ai có thể sống sót đi ra!" "Đúng vậy, khi thủy triều dâng, chúng tôi không thể đi vào rừng đá ngầm, bằng không người còn chưa tìm được, chúng tôi đã tổn thất trước rồi. Chúng tôi chỉ có thể phải người xuống biển xem sao thôi, có thể tìm được hay không, người của chúng tôi cũng chỉ có thể tìm trong năm dặm xung quanh thôi. Một khi trời mưa, chúng ta phải rút quân, nếu không sương mù mà nổi lên, chúng tôi sẽ bị vây ở chỗ này."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!