"Vâng."
Trở về, Cố Yên đã nói chuyện này cho Cố Gia Huy biết.
"Anh, có lẽ đứa em này phải kết hôn trước anh rồi, anh đừng có mà trách em không phúc hậu, chắc em không đợi được đến hai mươi tám đâu, hai mươi tám thì em thành bà cô già rồi."
Cố Gia Huy nghe vậy thì có chút bất đắc dĩ, đây là khoe ân ái hả?
Những người bạn bằng tuổi anh đều đã cưới vợ, còn anh... ngay cả chuyện xấu hổ cũng không thể làm!
"Thật à? Thế thì tốt quá rồi!"
"Tới lúc đó tôi cho cô làm phù dâu rồi tôi ném hoa cưới cho cô! Lại nói đến hoa cưới, bó hoa cưới đó linh nghiệm thật đấy, quả nhiên tôi là kết hôn tiếp
theo!"
"Vậy cô đừng cho tôi thì hơn, quá lãng phí!".
Hứa Minh Tâm vội vàng lắc đầu, cô và Cố Gia Huy còn một năm rưỡi chạy cự li dài nữa đây này!
"Cầm trước, dính may mắn."
"Thế cũng đúng."
Cô có thể cảm nhận được là Cố Yên rất vui, thực ra cô cũng có thể đoán được là hôm đó cô ấy buồn như thế, chắc chắn cũng là vì Lệ Nghiêm.
20
Cũng chỉ có người yêu, mới có thể khiến cho tâm trạng xảy ra thay đổi lên xuống như thế.
Nhưng mà thấy bây giờ cô ấy như này, cô thật lòng hy vọng cô ấy có thể mãi mãi hạnh phúc tiếp như này.
Cô hoàn toàn không biết, đây nhìn thì như chuyện tình yêu của hai người, nhưng nó lại là câu chuyện yêu hận rắc rối của ba người.
Cố Gia Huy không có nghỉ ngơi bao lâu liền bắt đầu bắt tay chuẩn bị tư liệu.
Nội dung công việc lần này không nhiều, chủ yếu là đến giải sầu.
Nhưng đối phương yêu cầu mau chóng chứng thực, cho nên hai ngày nay anh hơi bận rộn.
Cũng vì chuyện lần trước nên Cố Gia Huy đã cấm cô và Cố Yên đi ra bờ biển, anh bảo Lệ Nghiêm trông chừng hai người.
Dù bọn họ nhõng nhẽo ra sao, dù Cổ Yên đã lôi ra mỹ nhân kế, thì cũng chẳng ăn thua gì.
Cô ấy nghĩ, kiếp trước chắc chắn Lệ Nghiêm là một thầy tu, nếu không thì sao kiếp này lại thanh tâm quả dục như vậy.
Cố Yên... Cố Yên đã thể hiện đến thế này rồi, thế mà Lệ Nghiêm vẫn không nhúc nhích tí nào.
Sau đó, Hứa Minh Tâm đã kéo tay của Cố Yên, nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: "Người đàn ông của cô cũng có vấn đề, đúng không? Người đàn ông của tôi không chạm vào tôi, là bởi vì tôi còn nhỏ, vẫn cần phải chờ thêm. Vì sao người đàn ông của cô không nhúc nhích tí nào vậy, nhìn cũng không thèm nhìn nữa?"
Cố Yên nghe vậy thì đen mặt, cô ấy liếc mắt nhìn dáng người trước lồi sau vểnh của mình trong gương, tuyệt đối nóng bỏng.
Cô ấy đã mặc váy vải voan mỏng, lạnh đến nỗi run cầm cập rồi, không ngờ Lệ Nghiêm còn chẳng thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp cầm áo khoác khoác lên người cô, rồi nói: "Về phòng mặc quần áo vào, cẩn thận lạnh."
Không hiểu phong tình, mẹ nó!
"Người đàn ông của tôi không sao hết, chỉ là đầu óc không bình thường. Người đàn ông của cô là thương cô, người đàn ông của tôi... là ăn chay cấm dục! Tôi và anh ấy ở bên nhau nhiều năm, tôi chưa từng nhìn thấy tờ giấy vệ sinh nào khả nghi ở trong phòng anh ấy. Mẹ nó, người này cấm dục ăn chay, sau này tạo em bé thế nào đây?"
Cố Yên nói với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hận không thể thẳng tay đè người nọ xuống giường.
"Thế giờ chúng ta phải làm sao, bán đảo trên biển nổi danh, nhưng chúng ta lại không được xuống biển chơi."
"Thôi bỏ đi, tôi không đánh lại anh ấy, cũng không dám đánh thuốc mê cho anh ấy, chúng ta đi dạo phố đi. Chắc hẳn chỗ này có rất nhiều hải sản ăn vặt đặc sắc đấy nhỉ?"
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì hai mắt sáng lên: "Đúng, chúng ta không được xuống biển, thì chúng ta đi ăn!"
Bọn họ hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, tất nhiên Lệ Nghiêm cũng đi theo.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!