"Tôi ăn ít một chút, thấy có gì bất thường, tôi dừng luôn."
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì đành phải gật đầu, nơi này cũng chưa có nhà hàng cao cấp, nếu mà không ăn chút gì đó, tiếp theo bọn họ còn quãng đường vài tiếng đồ hồng nữa, cơ thể sẽ không chịu đựng được.
Môi trường ở trạm nghỉ ngơi không tốt lắm, càng gần thị trấn nông thôn, thì càng đơn sơ, hơn nữa lại đang ở ven đường quốc lộ.
Bàn ghế ở đây trông đầy dầu mỡ, bên trong cũng kêu ụt ịt, tất cả đều là lữ khách bôn ba mệt nhọc.
Cô đã nhìn thấy Cố Gia Huy nhíu mày rồi, rõ ràng là khó có thể chịu đựng được, nhưng anh vẫn cố nén rồi đi vào.
Anh mặc comple caravat, giày da sáng bóng, rõ ràng không hợp với chỗ này.
Bọn họ vừa đi vào, ánh mắt của mọi người liền đổ dồn lại đây, giống như đang xem một người ngoại tộc vậy.
Đúng lúc này, có một đứa bé và vào người Cố Gia Huy, giẫm lên giày của anh...
Rất tốt, giày da không bóng loáng nữa rồi!
"Xin lỗi... chú..."
Đứa bé nói xin lỗi.
"Không sao." Tính tình của Cố Gia Huy lại rất tốt, anh rất thân thiện với đứa
bé.
"Đừng tùy tiện chạy linh tinh, sẽ làm bố mẹ cháu lo lắng đấy."
Cố Gia Huy mỉm cười nói.
Hứa Minh Tâm như phát hiện ra đại lục mới, cô còn lo Cố Gia Huy sẽ xụ mặt, giáo dục đứa bé một trận cơ, không ngờ anh lại ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với cậu bé.
"Cố Gia Huy, anh thích trẻ con à!"
Cố Gia Huy đứng dậy, tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống.
"Thế tại sao anh vẫn còn độc thân đến bây giờ?"
"Vì đang đợi một cô ngốc xuất hiện, đợi lâu lắm rồi."
"Cắt, sao anh biết lúc đó tôi sẽ xuất hiện, lời này rõ ràng là lừa gạt. Anh cứ nhìn đứa bé nhà người khác đi, dù sao thì anh vẫn còn phải đợi rất lâu nữa."
"Sao em biết tôi phải đợi rất lâu nữa, nói không chừng tôi đã có con từ lâu rồi đấy chứ."
"Anh có con riêng à?"
"Trêu em thôi, mau ăn cơm đi."
Lần này, Hứa Minh Tâm không có gọi nhiều món, cô sợ Cố Gia Huy không ăn hết.
Ăn xong, cô đã quan sát rất lâu, xác định không có phản ứng thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi đã nói rồi mà, tôi đã có kháng thể rồi."
"May mà anh không sao, nếu không tôi đã là tội nhân rồi."
Hai mươi phút nghỉ ngơi đã qua, bọn họ lên xe. Giờ không còn tiếng ồn ào của trẻ nhỏ nữa, Hứa Minh Tâm nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Đợi khi cô tỉnh lại thì đã tới thị trấn rồi.
Hứa Minh Tâm cầm bức ảnh ố vàng trong tay đi hỏi thăm, kiến trúc ở đây có điểm rất đặc sắc, chắc hẳn rất dễ nhận ra.
Căn nhà nằm ở trấn nhỏ gần đây, không có xe, bọn họ đành phải đi bộ hai mươi phút mới tới.
Cô tìm một bà cụ, bà cụ nhận ra căn nhà trong bức ảnh, bà ấy bảo hộ gia đình này đã chuyển đi từ lâu rồi, căn nhà cũng đã phá bỏ rồi.
Bây giờ, trong thông không có mấy người này nữa.
Hứa Minh Tâm nghe tới đây, cô rất thất vọng.
"Thế nữ chủ nhân của ngôi nhà này đã chuyển đến đâu ạ?" "Nữ chủ nhân ư? Nữ chủ nhân của nhà này đã chết lâu rồi, tuổi còn trẻ đã bệnh rồi qua đời. Cô ta gả đến thôn chúng tôi không lâu thì bệnh, cần một số tiền lớn để chữa trị. Người phụ nữ đó có dự một số tiền, toàn bộ đã tiêu hết rồi, cuối cùng người đàn ông của cô ta đã lấy đi số tiền cuối cùng, rồi bỏ đi mặc kệ cô ta. Cuối cùng cô ta qua đời bệnh viện, thi thể cũng là bệnh viện xử lý."
Hứa Minh Tâm nghe vậy, thân mình run lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!