Tràn ngập phế phủ, cuối cùng... chỉ hóa thành một câu nói ngắn ngủi. Giấy ngắn tình dài...
Khi Lệ Nghiệm nhận được tin nhắn này, anh ta đã đọc rất lâu rất lâu, mãi một lúc lâu sau anh ta mới phản ứng lại là Thư Hân đã rời khỏi Kinh Đô rồi.
Cô ấy chưa bao giờ đi xa nhà, từ sau khi bố mẹ xảy ra chuyện, bọn họ đã chuyển tới Kinh Đô sống cùng với chú.
Mỗi lần anh ta đi xa, trong lòng luôn có một nỗi bận tâm, bởi vì ở Kinh Đô anh ta là người thân duy nhất cùng chung huyết thống với cô ấy, cho nên hàng năm, mỗi khi đến kỳ nghỉ anh ta đều mong chờ.
Anh ta đã quen lần nào cũng là mình phiêu bạt, bởi vì anh ta biết Thư Hân sẽ ở đây chờ anh
ta.
Nhưng bây giờ, anh ta đã ở lại Kinh Đô, người đi thật sự là Thư Hân.
Anh ta không có đuổi theo, anh ta biết cô ấy đã phải suy nghĩ rất lâu, mới đưa ra quyết định này, nếu không cô ấy sẽ không đi.
Em ấy là vì bệnh tâm lý của mình sao?
Em ấy muốn tự chữa sao?
Nếu anh ta đuổi theo, có phải sẽ kiếm củi ba năm thiêu rụi một giờ không. Dù sao thì, sau này người chăm sóc cho cô ấy không thể là mình.
Chắc chắn sẽ có người đàn ông ưu tú xuất hiện và đối xử tốt với cô ấy hơn anh ta.
Lúc nào em ấy cũng chê mình, nói chuyện quá nghiêm túc, làm việc quá cứng nhắc.
Cũng nào cũng thích thuyết giáo và còn cử nâng tầng quan trọng.
Anh ta làm anh trai thật thất bại, anh ta cũng không muốn như thế, nhưng mà... trách nhiệm của nhà họ Bạch cần một người gánh vác.
Anh phải sống nghiêm túc, không có thú vị, mới có thể che gió che mưa cho cô ấy.
Một mình cô ấy làm chính mình là được rồi, anh ta đã quen từ lâu rồi.
Lệ Nghiệm dừng chân ở trong căn nhà Bạch Thư Hân thuê, Cố Yên đang xử lý chiếc sô pha và dùng vải trắng phủ lên những đồ đạc, tránh cho bị bụi.
Cô ấy cũng không có tuyệt tình như vậy, cô ấy đã mua lại căn phòng của cô ấy.
Khi cô ấy mở cửa và nhìn thấy Lệ Nghiêm, cô ấy biết tại sao anh ta đến đây.
"Trước khi Thư Hân đi, bảo em trông nom căn phòng này giúp cô ấy."
"Anh chỉ đến xem qua thôi."
Giọng nói của Lệ Nghiêm có hơi nặng trĩu.
Cố Yên đi theo sau anh ta, thấy anh ta đi đến phòng ngủ của Bạch Thư Hân rồi dừng chân ở đó thật lâu.
Anh ta đã nhìn thấy bức ảnh chụp chung ở trên chiếc tủ đầu giường, đó là bức ảnh cũ vào mấy năm trước.
Chỉ có một bức ảnh ở chỗ cô ấy.
Từ sau khi bố mẹ xảy ra chuyện, bọn họ cũng không còn thân mật như trước nữa.
Ngón tay anh ta run run cầm bức ảnh lên, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve nụ cười sáng lạn của Bạch Thư Hân trong bức ảnh.
Thật ra, hồi nhỏ cô ấy vẫn rất lanh lợi nghe lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!