Thẩm Tuệ nghe thấy lời này, bà ấy có một loại cảm giác hận rèn sắt không thành thép.
"Ngu ngốc, tất nhiên là sâm banh, những thứ còn lại chỉ được nhìn không được ăn. Ly đế dài phải cầm như thế này, uống rượu phải uống ngụm nhỏ, son môi không được dính vào ly..."
"Lại còn không được dính vào ly sao?"
"Cái này là trọng điểm sao?"
"Mẹ nói mẹ nói..."
Thẩm Tuệ đã dạy rất nhiều lễ nghi trên bàn ăn, Hứa Minh Tâm nghe mà như lọt vào trong sương mù, thậm chí cô còn lấy bút ghi âm mà Cố Yên cho ra, ghi lại hết.
Sau cùng, cô nói với vẻ yếu ớt: "Cuối cùng con đã hiểu vì sao người giàu có ít như vậy, còn người bình thường thì chiếm đa số rồi."
"Vì sao?"
Thẩm Tuệ nói mà miệng đắng lưỡi khô, bà ấy tao nhã cầm cốc lên uống nước, một ngụm nước còn chưa nuốt xuống hết thì nghe thấy Hứa Minh Tâm đáp một câu...
"Ăn cơm theo lễ nghi như thế này, không đói chết thì cũng mệt chết. Phỏng chừng bữa nào cũng không ăn no, thời gian dài như vậy thì dễ chết sớm. Hoặc là lợi ích quá rườm rà, cuối cùng làm cho người đang sống mệt chết!"
Một ngụm nước đang mắc trong cổ họng Thẩm Tuệ, phun thẳng ra.
"Mẹ nuôi... mẹ lúc này có tính là phá hỏng lễ nghi không?"
Hứa Minh Tâm linh hồn bạt vía nhìn bà ấy.
Thẩm Tuệ tức giận quát vài tiếng: "Gỗ mục không thể khắc được", rồi đi về phòng.
Hứa Minh Tâm đứng yên tại chỗ với vẻ mặt vô tội, đúng là cô có hơi ngốc, nhưng khắc thì vẫn khắc được mà!
Thẩm Tuệ về đến phòng, không bao lâu thì nhận được điện thoại của Ngôn Hải.
Anh ta đang ở nước Y.
"Mẹ, con nghe nói mẹ đã đến khách sạn rồi, phải không?"
"Ừ, mẹ tới là để quan tâm mẹ, hay là muốn hỏi thăm xem bây giờ người trong lòng con đang làm gì?"
"Mẹ... con quan tâm cả hai."
"Vậy sao?" "Được rồi... mẹ, con hơi không yên lòng về Hứa Minh Tâm, cô ấy lần đầu tham gia bữa tiệc lớn như này, hơn nữa người ở các nơi trên toàn thế giới đều sẽ tới, con sợ cô ấy không chịu nổi. Cho nên, con mong mẹ hãy chăm sóc nhiều cho cô ấy, dung lượng não của cô ấy không nhiều, con sợ cô ấy sẽ làm mẹ tức giận, cho nên... con nói riêng với mẹ một chút, con sợ một lúc nữa mẹ sẽ giận cô ấy."
"Mẹ sắp bị con bé làm cho tức chết rồi, cũng không biết Hứa Văn Mạnh dạy dỗ con gái kiểu gì nữa, con gái lớn thì rất giỏi, cái gì cũng biết hết. Nhưng cô con gái thứ hai này, lễ nghi cơ bản nhất cũng không có, dạy từ đầu khó quá." "Con thấy cô ấy như vậy rất tốt mà, rất thẳng thắn, mẹ không thấy thế sao? Ăn cơm không có nhiều quy củ như vậy, thích ăn gì thì ăn nhiều hơn một chút. Thứ không thích thì cũng sẽ nói ra, không giống chúng ta.. từ nhỏ bố mẹ đã dạy con, thích thứ gì, không được thể hiện quá rõ ràng. Ghét một thứ gì,
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!