Anh đi máy bay trực thăng tới đây à? Không phải anh bảo anh mặc kệ cô, cho cô chống đỡ một mình sao?
"Cái này..."
"Tôi nghe thấy lời cầu nguyện mà em xin với ông trời, cho nên tôi đã tới."
"Lừa đảo, anh đã đến từ sớm rồi, đúng không?"
"Đúng vậy, Minh Tâm của tôi càng ngày càng thông minh. Nếu em không cầu nguyện nhanh lên một chút thì tôi sắp chết cóng trên không trung rồi đấy"
"Không phải anh bảo anh mặc kệ tôi sao?"
"Sao tôi nỡ chứ?"
Anh nói, giọng nói khàn khàn u tối.
Sao anh có thể để cố gánh vác một mình có chứ, sở dĩ anh sắp xếp như vậy, chẳng qua là muốn tạo cho cô một bất ngờ thôi.
Mà đúng là anh có một số việc quan trọng ở tập đoàn chưa xử lý xong.
Một khi làm xong việc, anh liền chạy nhanh tới đây, anh muốn gặp cô vào trận tuyết đầu tiên của năm nay.
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, sống mũi cay cay.
Cô vốn đang hốt hoảng lo sợ, nhưng bây giờ lồng ngực tràn đầy, cô chẳng sợ gì nữa.
Cô ôm Cổ Gia Huy thật chặt, cô nói: "Anh tới là tốt rồi, cho dù tôi tham gia đêm từ thiện đó, anh không ở bên cạnh tôi, nhưng tôi biết anh đang ở gần tôi, tiếp sức cho tôi, tôi yên tâm rồi"
"Tôi biết. Tuyết rơi rồi, tôi đưa em ra ngoài đi dạo nhé."
"Tôi đi nói với mẹ nuôi."
"Không nói cho bà ấy biết, chúng ta lén đi ra ngoài."
"Đi ra như nào? Mẹ nuôi đang ở bên ngoài..."
"Mặc quần áo vào, tôi mang em bay ra ngoài."
Hứa Minh Tâm nhìn thấy sợi dây thừng kia thì hiểu ngay, cô còn chưa bay bao giờ.
Cô nhanh chân đi thay áo bông, sau đó anh cột dây thừng lên người mình.
"Nếu em thấy sợ, thì ôm chặt tôi, đừng nhìn xuống dưới. Chúng ta sẽ đáp xuống thiên thai, đến lúc đó còn có cảnh đẹp hơn!"
Hứa Minh Tâm bước một bước ra ban công bảo vệ, cảm nhận được cả người mình đều đang treo ở bên ngoài, cả người dựa vào sợ dây thừng kia kéo mình.
Thật... thật căng thẳng, sợ quá!
Cô cúi đầu nhìn một cái, rất cao rất cao, trong nháy mắt cô có cảm giác đầu váng mắt hoa.
Không ngờ đúng lúc này, Cố Gia Huy cường thể ấn đầu cô vào trong ngực anh, lấy quần áo của mình bao kín cô.
"Sợ thì đừng nhìn, nhìn tôi là được rồi, tôi đẹp trai mà."
Hứa Minh Tâm vốn đang sợ chết khiếp, nhưng nghe thấy lời này, cô chẳng thấy sợ gì nữa.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đúng là anh rất đẹp trai, nhìn trăm lần cũng không chán.
"Cố Gia Huy, có phải anh sợ tôi dụ dỗ tiểu thịt tươi, cho nên mới qua đây đúng không?"
"Tiểu thịt tươi sao mà so được với tôi? Sắp tới rồi."
Có vừa dứt lời, dưới chân đã vững vàng dẫm lên nền thủy tinh.
Đáp đất bình an, bay trên không rất ngắn, bay từ tầng ba mươi tảm đến tầng chóp tầng sáu mươi hai.
Nhưng mà cô đã thỏa mãn lắm rồi.
Dây thừng của cô được cởi ra, máy bay trực thăng cũng bay đi rồi.
Đúng lúc này, phía sau bay lên ánh sáng đủ mọi màu sắc, còn có pháo hoa đầy trời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!