"Không, tôi rất thích! Tôi chưa bao giờ thấy rằng, cũng sẽ có người chuẩn bị cái này cho tôi."
"Thì ra là vì cái này, tôi còn tưởng là em không thích món quà của tôi, hại tôi lo một lúc này. Nếu em thích, lần sau tôi lại tặng em tiếp, và còn biến đổi đa dạng nữa cơ."
"Không cần đâu, đủ rồi. Tôi không cần oanh oanh liệt liệt, tôi muốn tế thủy trường lưu* hơn. Cảnh tượng này rất đẹp, có thể khắc ghi cả đời, nhưng có nhiều... thì không quý giá nữa. Tôi muốn anh mãi mãi là độc nhất vô nhị trong lòng tôi!" "Tôi đã cho em oanh oanh liệt liệt, tôi cũng muốn cho em tế thủy trường lưu. Thứ người khác có, em cũng không kém. Thứ người khác không có, tôi cũng sẽ hao hết tâm tư tìm về cho em. Em ấy, em cứ yên ổn làm vợ tôi thôi, đừng nghĩ ngợi lung tung là được rồi. Tôi làm bất cứ chuyện gì cho em, đều là tôi
cam tâm tình nguyện."
(Tế thủy trường lưu: Nghĩa là một dòng suối nhỏ nhưng chảy dài, ý chỉ một tình yêu lâu dài chung thủy.)
"Cố Gia Huy... anh tốt với tôi quá..."
"Tốt với em là đúng mà."
Cố Gia Huy nói chắc chắn.
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, trong lòng xoẹt qua dòng nước ấm, cho dù đang ở trong tiết trời lạnh giá như này, cô cũng không thấy lạnh, trái lại còn cảm thấy rất ấm áp.
Chỉ cần là nơi có Cố Gia Huy, cô đều cảm thấy ấm áp.
"Không, tôi rất thích! Tôi chưa bao giờ thấy rằng, cũng sẽ có người chuẩn bị cái này cho tôi..."
"Thì ra là vì cái này, tôi còn tưởng là em không thích món quà của tôi, hại tôi lo một lúc này. Nếu em thích, lần sau tôi lại tặng em tiếp, và còn biến đổi đa dạng nữa cơ."
"Không cần đâu, đủ rồi. Tôi không cần oanh oanh liệt liệt, tôi muốn tế thủy trường lưu* hơn. Cảnh tượng này rất đẹp, có thể khắc ghi cả đời, nhưng có nhiều... thì không quý giá nữa. Tôi muốn anh mãi mãi là độc nhất vô nhị trong lòng tôi!" "Tôi đã cho em oanh oanh liệt liệt, tôi cũng muốn cho em tể thủy trường lưu. Thứ người khác có, em cũng không kém. Thứ người khác không có, tôi cũng sẽ hao hết tâm tư tìm về cho em. Em ấy, em cứ yên ổn. làm vợ tôi thôi, đừng nghĩ ngợi lung tung là được rồi. Tôi làm bất cứ chuyện gì cho em, đều là tôi
cam tâm tình nguyện."
(Tế thủy trường lưu: Nghĩa là một dòng suối nhỏ nhưng chảy dài, ý chỉ một tình yêu lâu dài chung thủy.)
"Cố Gia Huy... anh tốt với tôi quá..."
"Tốt với em là đúng mà."
Cổ Gia Huy nói chắc chắn.
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, trong lòng xoẹt qua dòng nước ấm, cho dù đang ở trong tiết trời lạnh giá như này, cô cũng không thấy lạnh, trái lại còn cảm thấy rất ấm áp.
Chỉ cần là nơi có Cố Gia Huy, cô đều cảm thấy ấm áp.
"Đi thôi, đi xuống đi dạo nhé, em tới đây chắc chưa đi chơi một chuyện vui đâu nhỉ."
"Ừm."
Cô đi ra khỏi khách sạn cùng với Cố Gia Huy, trên đường phố phồn hoa người tới người đi, cũng có khá nhiều gương mặt phương Đông quen thuộc.
Cố Gia Huy đẹp trai, khuôn mặt này đặt trong khiếu thẩm mỹ của người phương Tây, vẫn là xuất chúng.
Cho nên dọc đường di đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của những người phụ nữ đó, cô hơi buồn bực, cô khoác chặt lên cánh tay của Cố Gia Huy, giống như thể đang tuyên bố chủ quyền vậy.
Người đàn ông này là hoa đã có chủ, người ngoài không được có suy nghĩ không nên có.
Nếu ai mà dám nhìn, cô trừng mắt trở lại hết.
Cổ Gia Huy nhìn thấy động tác trẻ con của cô, anh không kìm được nhếch môi cười.
Anh thích Hứa Minh Tâm như này, giống như con chó nhỏ đang bảo vệ đồ ăn!
Bảo vệ cực tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!