Nhưng bây giờ, dù là mặt đối mặt, anh cũng cảm thấy hai người thực xa lạ, rất lạnh lẽo buồn tẻ.
"Ở chỗ tôi, em không cần nhiều quy củ như vậy, em có thể đối phó với người khác, nhưng không được đối phó tôi."
"Không phải là đối phó, lẽ nào anh không thích thục nữ đoan trang à?"
Hứa Minh Tâm nhìn anh với ánh mắt hoài nghi.
"Không thích, tôi chỉ thích em, em là dáng vẻ gì, tôi liền thích dáng vẻ đó."
"Nhưng mẹ nuôi bảo không lịch sự, bà ấy bảo tôi không được chỉ làm ra vẻ ở
mỗi bữa tiệc, như thế thì khi vào bữa tiệc chân chính, tôi sẽ sơ sảy. Sau này tôi không muốn để anh mất mặt, cho nên bây giờ tôi phải cố gắng gấp bội."
"Không học nữa, chúng ta không tham gia đêm hội từ thiện này nữa, chúng ta đi về."
Cố Gia Huy bất ngờ xụ mặt, nói với giọng rất nghiêm túc.
Nếu để cho cô nâng cao thân phận, nhưng lại biến cô trở nên khô khan cứng nhắc, giống hệt những phu nhân danh viện được khắc ra từ khuôn mẫu, vậy anh còn niềm vui gì nữa, Hứa Minh Tâm có còn là Hứa Minh Tâm không?
Một danh viện biết mọi lễ nghi, không làm người nhà mất mặt, cái này là thứ căn bản nhất.
Nhưng ở chỗ Cố Gia Huy thì không phải, anh cưới Hứa Minh Tâm, không phải là để cô làm rạng rỡ tổ tổng cho mình, mà là cưới cô về để nắm tay nhau cả đời.
Anh chiều cô còn không kịp, sao có thể tùy hứng bắt cô bắt chước cái này bắt chước cái kia.
"Tôi không đi cùng lắm thì tôi ăn cơm với anh, tôi không làm như thế nữa! Thật vất vả tới được đây, sao có thể bảo về là về cơ chứ, anh cũng trẻ con quá rồi đấy!"
"Em tham gia bữa tiệc lớn, đúng là cần phải có lễ nghi. Em học một ít là chuyện tốt, nhưng em không thể cũng làm như thế với tôi. Em thấy có vị hôn phu hôn thê nào lại xa lạ khách khí như thế này chưa?"
"Cái này cũng đúng."
Cô không khỏi nghĩ đến Ngôn Dương và Thẩm Tuệ, nghĩ đến dáng vẻ dây dưa của hai người họ, cô nổi hết cả da gà.
Nếu Cố Gia Huy không yêu cầu, cô cũng dứt khoát giải phóng chính mình luôn.
Nếm thử cái này, nếm thử cái kia, mở rộng cái bụng.
Cô không nhịn được tò mò hỏi: "Cố Gia Huy, anh có từng nghĩ đến khi chúng ta bốn năm mươi tuổi, chúng ta sẽ có dáng vẻ gì chưa?"
"Có phải cũng sẽ ân ái giống bố nuôi và mẹ nuôi không, liệu anh có cưng chiều tôi như thế không. Hôm nay bố nuôi đã chuẩn bị bữa cơm tình yêu cho mẹ nuôi, còn anh thì sao? Anh chỉ biết dặn tiếp viên hàng không chuẩn bị cho tôi hai phần cơm máy bay!"
"Em ăn cơm máy bay, em không thấy có điểm khác à?" Cố Gia Huy khẽ nhíu mày nói.
"Ăn thấy cái gì? Tôi đã ăn hết rồi, không có cái gì hết!"
"Tôi đã bỏ một chiếc nhẫn vào trong đó, em không nhìn thấy à?"
"Cái gì? Tôi nuốt cả quả táo, ăn hết cả khay cơm rồi. Lúc đó tôi mải tức giận, nên đâu có chú ý bên trong cơm có cái gì. Tôi ăn đến chỗ cứng cứng, không phải là nhẫn đấy chứ?"
Hứa Minh Tâm lập tức kích động.
"Không được, tôi phải đi bệnh viện, tôi phải đi rửa ruột. Chắc chắn là chiếc nhẫn đó đắt lắm, sao có thể để trong bụng tôi cơ chứ!"
"Lừa em thôi, tôi chưa bỏ nhẫn vào."
"Thật à?"
"Ừ, có phải bây giờ em cảm thấy, tôi không chuẩn bị bữa cơm tình yêu cho em, cũng tốt hơn rất nhiều không?" Cố Gia Huy cười xấu xa nói, có chút trêu tức nữa.
Lúc này, Hứa Minh Tâm mới nhận ra là mình bị trêu.
Hay cho cái tên Cổ Gia Huy!
"Cậu ba Cố, tôi giận rồi đấy, anh không chuẩn bị bữa cơm tình yêu cho tôi thì cũng thôi đi, anh còn lừa tôi, bây giờ đến cả nhẫn cũng không có nữa! Anh là đồ lừa đảo!"
Cô vừa dứt lời, không ngờ Cố Gia Huy đã sát lại, môi mỏng ấn lên cánh môi đang bĩu của cô một cách chính xác.
Trong lòng Hứa Minh Tâm run lên, cô vô thức muốn đẩy anh ra, dù sao thì bọn họ cũng đang ở nơi công cộng.
Nhưng Cố Gia Huy lại chế trụ người cô, làm cô không thể động đậy.
Anh hôn nụ hôn này sâu hơn.
Đúng lúc này, cô cảm thấy trên cổ mình lành lạnh.
Cô đẩy Cố Gia Huy ra, vừa cúi đầu đã nhìn thấy trên cổ có thêm một cái vòng cổ, bên dưới còn móc một chiếc nhẫn nữa.
Nhẫn á?
"Cái này..."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!