Cố Gia Huy trở về chỗ Ôn Thanh Vân, chỉ cần anh tới nước Ý, anh sẽ ở ở chỗ của Ôn Thanh Vân.
Ôn Thanh Vân thấy anh trở về, cô ta rót cho anh một cốc nước ấm.
Hình như anh có hơi mất hồn mất vía, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Đây đâu có còn là Cố Gia Huy mà cô ta quen, đây rõ ràng chính là anh chàng thiếu niên mười tám tuổi mới biết yêu.
Tình cảm dịu dàng trong ánh mắt này, xuân phong ở khóe miệng này...
Cô ta cảm thấy nổi hết cả da gà.
Cô ta không nhịn được gỡ xuống bàn trà, nhắc nhở người nào đó đang mất hồn.
"Chú ý một chút được không hả, chị dâu cậu đang ở đây đấy, cậu mơ mộng chuyện tình yêu như vậy có phù hợp không?"
"Chị Thanh Vân, chị không biết đâu, trong chuyện tình cảm cô nhóc đó ngốc chết đi được. Thế mà hôm nay lại nói ra một đống lời từ tận đáy lòng, xác định nói yêu tôi, bây giờ tôi đi đường cũng thấy hơi phiêu phiêu, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy."
Ôn Thanh Vân nghe thấy câu này, cô ta không kìm được lắc đầu.
Không ngờ Cố Gia Huy cũng có lúc hãm sâu!
"Xem ra cô bé này đã ăn cậu chặt lắm rồi, khi nào thì dẫn cô ấy tới gặp tôi?"
"Đợi đêm hội từ thiện lần này kết thúc, tôi sẽ dẫn cô ấy tới gặp chị."
"Đêm hội từ thiện á? Cậu đang nói đến đêm hội từ thiện mà các gia tộc lớn tổ chức á?"
"Ừ, chỉ có như thế mới có thể củng cố vững chắc thân phận và địa vị của cô ấy đến mức người khác không thể lay động"
"Cậu cũng liều thật đấy, đêm hội từ thiện hàng năm đều được chú ý, nhưng mà có lợi có hại, nổi bật quá cũng không tốt. Chuyện này tôi sẽ không can thiệp thêm nữa, cậu tự xử lý là được. Cố Cố rất nhớ cậu, cậu có muốn đưa cô ấy tới gặp Cố Cổ không?"
"Vẫn chưa đến lúc công khai Cố Cổ, bớt một người biết thì sẽ bớt một phần nguy hiểm. Không phải tôi không tin cô ấy, mà là vì Cố Cổ, tôi không thể để xảy ra bất kỳ nguy hiểm gì. Lần này thay đổi, lần tới có cơ hội cho cô ấy làm quen một chút nhé." "Nhưng Cố Cố rất muốn làm quen với cô vợ của cậu, con bé suốt ngày gọi điện cho tôi, hỏi khi nào thì bổ Cảnh Nam dẫn mẹ mới về cho con làm quen. Con bé còn hỏi, có phải mẹ mới không thích mình, cho nên vẫn không tới thăm con bé không. Con nhóc này tuổi không lớn, nhưng lại suy nghĩ rất nhiều, con bé cứ náo loạn với tôi ở bệnh viện đấy!"
Ôn Thanh Vân nói, cô ta cũng thấy hơi đau đầu.
Cố Gia Huy mỉm cười: "Xem ra tôi phải đích thân đi giải thích rồi."
"Giờ không còn sớm nữa, đi nghỉ sớm đi. Ở nhà tôi thì cậu khiêm tốn chút, đừng có mà suốt ngày lộ ra cái nụ cười làm người sởn da gà thế, tôi là phụ nữ độc thân, xin cậu chú ý một chút, tôi sẽ không vui đó."
"Được."
Cổ Gia Huy lập tức tem tém lại và không thích thích Ôn Thanh Vân nữa.
Cô ta vẫn đang cố gắng kiềm chế nhưng... nỗi nhớ nhung nhiều năm như vậy, thì sao kiềm chế được?
Ôn Thanh Vân đi về phòng, nụ cười bên khóe môi cũng không duy trì được nữa, chậm rãi thu lại.
Bốn năm rồi...
Cô ta, một người chọn gánh vác nhà họ Ôn, cẩn thận từng bước một.
Chính là vì cái người vô lương tâm đã qua đời kia.
Thậm chí ngay cả một cái thi thể cũng không có, đã bị tuyên cáo tử vong.
Mấy năm nay cô ta vẫn không tin, mộ chôn quần áo và di vật nằm ở Kinh Đô, thì cô ta không bao giờ bước qua đất Kinh Đô.
Cô ta không thể đi tế bái, nếu như đến cả cô ta cũng tin, vậy thì Cố Trường Quân thật sự đã chết rồi.
"Trường Quân, tại sao bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn không báo mộng cho em? Có phải anh đã quên em rồi không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!