Hứa Minh Tâm nhìn anh, cô hơi lo lắng, Cố Gia Huy lại để cô thả lỏng, chú ý nhịp điệu của âm nhạc, tin tưởng hoàn toàn vào bạn nhảy, như thế thì mới có thể theo được nhạc.
Hứa Minh Tâm nửa hiểu nửa không, có chuyển động cơ thể theo Cố Gia Huy.
Cả buổi trôi qua, không hề tiến bộ.
Cố Gia Huy rất là có kiên nhẫn, anh luyện cho cô một lần lại một lần.
Hứa Minh Tâm cũng hơi ngượng ngùng rồi, cô yếu ớt hỏi: "Tôi nghĩ là tôi không có tài năng khiêu vũ, nhưng mà tôi khá thích hợp làm chim cánh cụt."
Cố Gia Huy nghe vậy thì không kìm được nở nụ cười.
"Minh Tâm, có chuyện gì đặc biệt muốn làm không? Tôi nhìn ra được, em không hề thích ngành kế toán. Cũng không thích xuất đầu lộ diện, cũng không muốn làm tiểu thư danh viện. Tôi biết em rất cố gắng muốn làm tốt, nhưng đó không phải cái em thích, có bao giờ em nghĩ xem em thích gì, em muốn phấn đấu vì cái gì không?"
"Tôi..." Hứa Minh Tâm thảng thốt, cô chưa từng nghĩ tới những câu hỏi này.
Tại sao lại chọn chuyên ngành này, là Hứa Văn Mạnh chọn cho cô, cô đã quen bị sắp xếp.
Nhà họ Hứa cho cô làm gì, cô sẽ làm cái đó, dù sao thì cô cũng không có đường phản
kháng.
Cô như một con lừa con, bị buộc dây từ nhỏ, sau khi vùng vẫy không có kết quả thì liền thong thả không dây nữa.
Lớn lên rồi, cho dù không còn dây trói nữa, cô cũng không biết.
Nếu không phải Cố Gia Huy nhắc nhở, cô e là mãi mãi cô cũng không nhận ra được.
Mỗi người đều có sở trường của mình, bác sĩ Lệ và Yên Yên rất giỏi y thuật, Cố Gia Huy có tài kinh thương, Thẩm Tuệ là siêu sao quốc tế...
Dường như bọn họ đều có thể làm rất tốt, còn mình... đúng là không thích kế toán, cho nên nhìn thấy những đề toán này thì rất là đau đầu.
Vậy cô biết làm cái gì cơ chứ?
"Tôi... hình như tôi không có hứng thú lắm với đồ ăn kiểu trung quốc, nhưng tôi rất thích làm bánh ngọt kiểu tây, tôi đã học khá nhiều với dì, làm ra thì có sắc có hương... cái này, cái này có tính là kỹ năng của tôi không?" Hứa Minh Tâm nghi hoặc nói.
"Có thể tính, sau này em muốn làm cái này sao?"
"Liệu có... không có tiền đồ không? Cả ngày tiếp xúc với phòng bếp?" "Không đầu, mọi ngành nghề đều đáng được tôn trọng, nếu em thích, tôi sẽ ủng hộ em, tôi cũng tin là em có thể làm tốt. Khoảng thời gian này nhìn em học, tôi có thể nhận ra được là em thật sự không có hứng thú với nghề này, cho nên bên đây tôi dạy em, giây tiếp theo là em quên sạch. Thứ mà mình không thích, là loại bỏ nhanh nhất."
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cô hơi xấu hổ.
Hình như cái anh nói sự thật, mình hoàn toàn không phản bác được.
"Minh Tâm, em có thể nâng cao thưởng thức, ăn đồ ăn không chỉ là để no bụng, còn có thể đánh giá nữa."
"Anh... anh đang nói khéo, nói tôi thưởng thức kém à?"
Hứa Minh Tâm nói, cô hơi buồn.
"Đấy là ý chính của câu nói sao?" Cổ Gia Huy đen mặt, lần nào mạch não của cô nhóc này cũng khác người bình thường!
"Chính là cái ý này... Mặc dù tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng những gì anh nói đúng là sự thật, mười tám năm nay, tôi chưa từng suy nghĩ nghiêm túc về cuộc đời của mình. Bây giờ, hình như tôi đã thông hơn một ít rồi, tôi cũng biết bản thân nên làm như thế nào rồi"
"Em có thể tìm được việc mình thích, tôi cũng rất vui. Em đừng lúc nào cũng cho rằng mình ngốc, thật ra em rất thông minh."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!