Cô mừng lắm, cô ôm chặt Cổ Gia Huy rồi nói: "Cậu ba Cổ, anh siêu quá, anh đúng là người thầy xuất sắc nhất!"
"Thầy của một mình em"
Cố Gia Huy thấy cô vui vẻ, anh nhếch môi nở nụ cười.
"Cố Gia Huy, anh có tin là tôi sẽ càng ngày càng tốt không?"
"Tất nhiên."
"Đúng, thiên lý mã và Bá Nhạc, từ nhỏ tới lớn vẫn chưa có ai khẳng định tôi, tôi sẽ cố gắng gấp trăm lần. Tôi có để cho bất kỳ ai thất vọng, thì cũng sẽ không để anh thất vọng."
"Ngoan, giờ không còn sớm nữa, em ngủ sớm đi, lần sau lại gọi tôi nhé."
"Ừm."
Hứa Minh Tâm gật mạnh đầu.
Sau khi Cố Gia Huy đi, cô nằm trên giường một lúc lâu vẫn không ngủ được.
Bỗng nhiên, cô tìm được mục tiêu mới của đời mình rồi.
Hôm sau, Thẩm Tuệ thức dậy, không ngờ trên bàn đã bày đầy cơm tây.
Bà ấy có hơi ngạc nhiên, bà ấy tưởng là Hứa Minh Tâm đã gọi phục vụ bữa sáng.
Hứa Minh Tâm đã đun một nồi cà phê, cô hỏi: "Mẹ nuôi, mẹ muốn mấy viên đường, mấy thìa
sữa?"
"Nửa viên đường, một thìa sữa."
"Có ngay đây ạ."
Ngay sau đó, Hứa Minh Tâm đã bế lên bàn một cốc cà phê nóng hổi, cô nói: "Mẹ mau uống nhân lúc nó còn nóng đi, con đã mượn bếp của khách sạn rồi nấu riêng đó, mẹ nếm thử đi."
Đúng là cô thích là cơm Tây, có lẽ là do cô được ăn nhiều, cộng với lại dưới sự mưa dầm thấm lâu ở dì ở trong nhà, cho nên cô bắt đầu rất nhanh.
Một bàn ăn không được tính món ngon tuyệt thế, nhưng sắc hương vụ cũng coi như đủ tự cách.
Thẩm Tuệ ngạc nhiên: "Sao con lại nghĩ đến chuyện tự nấu bữa sáng?"
"Đột nhiên, con đã tìm thấy sở trường của mình rồi, nên là mẹ nếm thử một chút đi. Đây là
lần đầu tiên con làm bánh ngọt dâu tây đấy, mẹ ăn thử đi. Nếu mà có chỗ nào không ngon, mẹ cứ nói cho con biết, lần sau con sửa.
"Được."
Thẩm Tuệ ngồi xuống nếm một miếng, bà ấy thấy mùi vị khá ngon, so với bánh do đầu bếp khách sạn cao cấp làm ra thì cũng không kém.
Cô bé này nhìn thì ngốc ngốc ngơ ngơ, cái này không biết, cái kia cũng không biết, nhưng lại giỏi nấu ăn.
Qủa nhiên, người biết ăn thì cũng biết làm.
"Ăn ngon không ạ?"
Hứa Minh Tâm hỏi, cô có chút căng thẳng, lần đầu cô nếm nên cô cũng không biết kết quả như thế nào.
"Tạm được."
"Chỉ là tạm được thôi à..."
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì hơi thất vọng, cô đã làm dụng tâm đến vậy mà chỉ đổi lại được cầu tạm được.
Thẩm Tuệ nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của cô, bà ấy mềm lòng, suy cho cùng thì bà ấy là trưởng bối nền bà ấy không nỡ nghiêm khắc quá.
Dù sao thì bàn đồ ăn này cũng khá ngon, rất hợp miệng bà ấy.
"Còn hơi cố so với đầu bếp khách sạn cao cấp, tiếp tục cố gắng"
"Thật ạ? Con sẽ cố gắng! Mẹ ăn nhiều vào nhé, nếu mẹ thích thì con vẫn làm cho mẹ."
"Sao nào, thích vào bếp rồi hả?" "Con học không giỏi, cũng không thích chuyên ngành này, cho nên từ trước đến nay con đều không tự tin gì cả, con cảm thấy mình rất ngốc. Nhưng
mà bây giờ, con chợt phát hiện ra là con cũng không phải là không có chỗ đáng khen, tối thiểu... đồ ăn của con có người thích, còn con thì cũng thích loại cảm giác này. Con biết cái gì mới là cái
hợp với con nhất, có thể con không phải là người giỏi toán học, nhưng con sẽ làm đồ ăn ngon cho người mà con thích."
"Mọi người ăn vui vẻ thì con cũng sẽ vui."
Hôm nay, Hứa Minh Tâm đặc biệt cởi mở và hoạt bát, so với người ủ rũ chán chường ngày hôm qua thì như hai người khác nhau vậy.
Cô tới nước Y, cô toàn hết sức không tự tin, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, hình như cô đã dần thông suốt và trở nên mạnh bạo hơn rất nhiều rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!