"Không thành vấn đề!"
Hứa Minh Tâm cười tít mắt nói.
Cô không kìm được đưa tay ra xoa đầu cô bé.
Cảm giác rất không chân thật.
Tóc là thật, quần áo phong cách lolita là thật, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vô cùng mịn màng.
Woa, đáng yêu quá.
Cánh môi... cánh môi phấn nộn, thoa son môi à? Sao trông giống môi thủy tinh vậy.
Ma xui quỷ khiến, Hứa Minh Tâm cũng quên hỏi, ngón tay đã không kìm được mà ấn lên môi của cô bé.
Woa Ss, mềm thật!
Đúng vào lúc cố không kìm được mà cảm thán, không ngờ Giản bất ngờ há miệng, cắn vào ngón tay cô.
Không đau, nhưng lại không thả miệng ra.
"Em đừng cắn chị!"
Đột nhiên có cảm giác được là, cô bé đã liếm mình một chút.
Đầu lưỡi rất mềm rất nóng, ươn ướt... cảm giác có hơi kỳ quái.
Sau đó cô bé thả miệng ra, cô lấy khăn giấy ra lau giúp cô bé.
Sau đó cô bé biết vào lòng bàn tay của cô: [Trông chị rất ngon, chị là ngọt.]
Hứa Minh Tâm có hơi đầu óc choáng váng, đây là đang khen mình sao?
Người xinh đẹp đều khen người khác như vậy sao?
"Em... em đang khen chị xinh có đúng không?"
Giản gật đầu nghiêm túc.
Hai mắt Hứa Minh Tâm sáng rực.
Đúng là một đứa bé thật thà.
Hứa Minh Tâm cũng nói cho cô bé biết tên của mình, tiếng trung là Hứa Minh Tâm.
"Em có thể gọi chị là Hứa."
Cô viết hai chữ "xu" vào lòng bàn tay Giản.
Giản nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, co bé như nghĩ tới điều gì, sau đó cô bé nhanh chóng nắm chặt bàn tay trắng nõn của cô.
Đúng lúc này, có một ông già vội vàng chạy vào quán cà phê, vừa nhìn một cái liền trong thấy cô bé ở bên cạnh điều hòa, ông ta nói: "Cô chủ!"
"Cuối cùng lão nó cũng tìm thấy cô rồi, cô chủ, cô có biết là tôi lo lắng lắm không."
Ông già sốt ruột nói, sau đó ông ta mới chú ý đến Hứa Minh Tâm, hai mắt sững sờ, sau đó nhìn Hứa Minh Tâm không chớp mắt, ánh mắt còn mang theo cảnh giác nữa.
Ánh mắt có sức uy hiếp như thế này dọa cô sợ rồi.
Cô không kìm được rụt cổ lại, âm thầm nuốt ngụm nước máy.
Ông cụ này trông đáng sợ quá!
Ông ta đã một đống tuổi rồi, khí tràng rất lớn.
Đúng lúc này, Giản kéo tay của ông ta, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô ấy biết ngôn ngữ cơ thể, nói cho ông cụ biết chân tướng sự việc.
Sau khi hiểu ra, ông cụ cung kính cúi đầu, rồi nói với vẻ áy náy: "Xin lỗi cô, vừa nãy cô chủ đã nói với tôi rồi, cô đã giúp cô ấy. Tôi xin lỗi vì hành động lỗ mãng vừa rồi. Cô chủ nhà tôi có tình hình sức khỏe đặc biệt, cho nên tôi."
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì lập tức gật đầu, tỏ ý mình có thể hiểu.
Nếu nhà cô mà có cô bé xinh xắn nhưng cơ thể lại tàn tật, thì cô cũng sẽ rất lo lắng.
Xem ra chắc hẳn Giản là cô chủ của gia đình giàu có, cho nên ông cụ mới lo lắng như thế.
Ông lão đưa Giản về nhà cùng ông ấy, nhưng Giản lại từ chối.
Ông lão rất là khó xử, cuối cùng ông ấy thở dài bất lực, ông ấy nói: "Cô chủ không chịu đi về, cô ấy muốn đi xem tuyết, cô Hứa có thể đi cùng không? Cô chủ quanh năm ở trong nhà, rất ít khi ra ngoài. Lần này trời Manleton bất ngờ đổ tuyết vài ngày, nhất thời cô chủ không kìm được, mới lén chạy ra ngoài.
"Hiếm khi cô ấy đi ra ngoài một lần, cô ấy không muốn về sớm như vậy, với lại cũng hiếm khi cô ấy gặp được một người có thể nói chuyện với cô ấy, cho nên lão nô khẩn cầu cô Hửa đi cùng chúng tôi."
"Xem tuyết à? Tôi biết có một nơi em ấy sẽ thích!"
Hứa Minh Tâm nghĩ tới một nơi tốt, đó chính là tầng thượng của khách sạn.
Tầng thượng rất rộng, hơn nữa cũng không có ai đi lên, chắc chắn là chưa bị làm hỏng.
Cô dẫn bọn họ lên tầng thượng, đẩy cánh cửa sắt nặng nề ra, ngoài cửa là một mảnh trắng xóa.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!