Đợi đến khi con được gả vào nhà họ, con sẽ giẫm nát Hứa Minh Tâm dưới chân mình, cho cô ta cả đời này không thể trở mình được.”
Hứa An Kỳ hùng hổ nói, như thể cô ta nhìn thấy Hứa Minh Tâm đang quỳ dưới chân mình, ngoan ngoãn phục tùng như một chú chó pug.
Nghĩ đến đây, cô ta vui vẻ mỉm cười, chỉ ước rằng được gả vào nhà họ Cố càng sớm càng tốt để được nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Hứa Minh Tâm.
Đúng lúc này, sau lưng ba người họ vang lên một giọng nói lạnh lùng, không chút kiêng nể.
“Chuyện gì thế này? Cô muốn bắt nạt vợ tôi đến mức đấy cơ à?” Ngay khi những lời nói này vang lên, ba người họ im bặt khiến phòng khách rơi vào yên lặng đến ngột ngạt.
Cuối cùng Hứa Văn Mạnh cũng phải ứng lại, khoảnh khắc nhìn thấy Cố Gia Huy, trái tim ông ta đập loạn xạ.
Ông ta vội vàng đứng dậy, nhanh chóng gọi người giúp việc đến quát mắng: “Khách đến chơi mà còn không nhìn thấy à? Còn không mau đi rót trà đi? Cậu đây chắc hẳn là cậu ba nhà họ Cố rồi, sao cậu lại đột nhiên ghé thăm thế này. Mời ngồi, mời ngồi!”
Sau đó, ông ta lo lắng nháy mắt với Hứa An Kỳ, ra hiệu cho cô ta nhanh chóng rời đi.
Cổ Gia Huy đưa Hứa Minh Tâm đến tận nhà thăm hỏi, chắc chắn là nhằm vào chuyện hôm qua.
Hứa An Kỳ cũng không phải con ngốc, cô ta vội vàng quay người rời đi, thế nhưng ngay lập tức bị Cố Gia Huy gọi lại.
“Từ từ đã.”
Chỉ vỏn vẹn 3 chữ ngắn gọn nhưng vang bên tai bọn họ như một sự ép buộc không thể nào ngó lơ.
Hai chân của Hứa An Kỳ như đang đeo chì vậy, thậm chí cô ta còn không bước được nửa bước, cả người cứng đờ đứng im tại chỗ.
Cô ta nhìn Trần Hiểu Vân với ánh mắt cầu cứu, Trần Hiểu Vân kéo cô ta lại bên cạnh mình,
mỉm cười nói: “Cậu ba đã đến chơi thì mau ngồi xuống nói chuyện. Cậu ba hôm nay đến đây là vì chuyện kết hôn phải không?”
Cố Gia Huy không thèm để ý đến mấy lời hỏi han của bọn họ, trực tiếp kéo Hứa Minh Tâm ngồi xuống.
Anh ung dung ngồi xuống, vắt chéo chân, mặc dù ngồi xuống khiến anh thấp hơn ba người họ cả nửa người, thế nhưng khí thế ngút trời của anh đủ để nghiền nát bọn họ.
Anh lạnh lùng nhìn lướt qua ba người đó, cuối cùng nhìn thẳng vào Hứa An Kỳ.
“Vợtôi bị người ta đánh, tôi đến đây để gặp mặt hung thủ.”
Nghe thấy câu nói này, trái tim Hứa Văn Mạnh như bị bóp nghẹt.
“Cậu ba thật biết nói đùa, hai chị em chơi đùa với nhau không biết nặng nhẹ thôi mà, chuyện này... chuyện này sao có thể coi là đánh nhau được?”
“Thì ra chỉ là chơi đùa với nhau, vậy thì đúng ra tôi không nên nói chuyện nghiêm trọng đến mức vậy.”
“Đúng, đúng thế, chỉ là chơi đùa với nhau thôi! An Kỳ, con còn không mau xin lỗi em gái đi.”
Hửa An Kỳ có chút không đành lòng, thế nhưng hiện tại cô ta vẫn chưa phải là người nhà họ Cố. Cho dù biết Cổ Gia Huy chỉ là “con hổ giấy” trong nhà họ Cố, không được cưng chiều, thể nhưng cô ta cũng không thể đắc tội với anh được.
Hơn nữa, khi nhìn thấy vết sẹo dữ tợn trên khuôn mặt của Cổ Gia Huy, cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhìn anh giống như ác quỷ vậy.
Nếu như cô ta bị biến thành bộ dạng như vậy, thà rằng cô ta chết đi còn hơn!