Cô cảm thấy mình rất ngốc, không thể xử lý tốt vấn đề tình cảm.
"Xin lỗi, xin lỗi..."
Cô chỉ có thể khom lưng, đầu cũng không dám ngẩng, liên tục nói hai chữ này.
Ngôn Hải hơi đau lòng, anh không nhìn nổi nữa nên nâng cô dậy, nhẹ nhàng ôm một cái, môi mỏng chậm rãi hạ xuống, lại hôn nhẹ lên trán cô.
"Học trưởng..."
Lòng dạ cô rối bời, hơi luống cuống muốn đẩy anh ra, nhưng cánh tay anh lại ôm chặt, tăng lên lực.
"Để anh ôm một lát, mới làm anh cảm thấy sự thầm mến của anh không kết thúc thảm hại như vậy, ít nhất anh vẫn còn câu trả lời tươi đẹp."
Giọng nói anh ta dìu dàng, thậm chí có chút cảm giác bị tổn thương.
Hứa Minh Tâm mềm lòng, để anh ta ôm.
Cô nhẹ nhẹ vỗ lưng anh ta, cô nói: "Học trưởng, chắc chắn anh có thể tìm được một người tốt hơn nữa."
Đúng lúc này, Hứa Minh Tâm chợt thoáng thấy một người. Cố Gia Huy.
Một thoáng nhìn thấy Cố Gia Huy kia, trái tim Hứa Minh Tâm không theo khống chế mà ngừng lại, quên cả hô hấp.
Sao anh lại tới đây, anh đã tới bao lâu rồi, có phải anh đã nhìn thấy hết rồi không.
"Học trưởng, xin lỗi, em còn có việc."
Cô đẩy học trưởng ra, phản ứng đầu tiên là đuổi theo Cố Gia Huy, muốn giải thích gì đó.
Nhưng Cố Gia Huy lại lạnh nhạt quay người, trong phút chốc kia, ánh mắt cô đơn như hàn băng rơi lên người cô, sau đó biến mất không thấy.
Anh đi rất nhanh, cộng thêm chỗ rẽ bị rừng trúc che lại, cô không biết anh đã đi đâu.
Hứa Minh Tâm đã đuổi theo với tốc độ nhanh nhất rồi, nhưng đợi đến khi cô đi tới, làm gì còn bóng dáng của Cố Gia Huy nữa.
Cô vội vàng gọi điện thoại, nhưng lại không có người nghe máy.
Cô gửi tin nhắn.
[Cậu ba Cố nghe điện thoại, tôi muốn nói chuyện với anh.].
Nhưng gọi lại lần nữa, vẫn không có người nghe máy.
Chắc chắn là anh đã hiểu nhầm rồi.
Cô lại giải thích một lượt trong tin nhắn, nhưng vẫn không có người trả lời.
Giờ phút này, Cố Gia Huy ngồi ở ghế sau xe, điện thoại để sang một bên, mặc kệ nó kêu.
Anh nhìn tin bắn ra trên màn hình, cảm thấy hơi mệt mỏi, anh nhắm mắt lại, bình tĩnh đỡ cái trán.
Khương Tuấn hiểu, ông chủ đang đau đầu.
"Ông chủ... không nghe điện thoại của cô Hứa à?"
A
"Cậu cũng nhìn thấy Ngôn Hải rồi, cậu nghĩ nếu mà là phụ nữ bình thường, sẽ lựa chọn thế nào?"
"Đương nhiên là chọn."
"Tôi muốn nghe nói thật."
Cố Gia Huy lạnh lùng nhìn lại, ngắt lời Khương Tuấn.
Khương Tuấn nuốt một ngụm nước miếng, cảm nhận được hàn ý của sự tử vong. Anh ấy bất đắc dĩ nói: "Ông chủ, nếu anh để ra khuôn mặt thật, nói không chừng còn có thể lấy sắc đẹp quyến rũ người ta. Phụ nữ đều là động vật thị giác, thích tươi đẹp xinh xắn đẹp trai. Cộng thêm ông chủ cố tình che giấu thực lực của mình, nếu như nói cho cô Hứa biết thân phận tôn quý của anh thì đừng nói là Ngôn Hải, mà ngay cả bố anh ta đến đây cũng vô dụng, tới mười người cũng không được!"
Khương Tuấn tránh nặng tìm nhẹ nói đến bây giờ, vẫn không chịu nói ra kết quả.
Cố Gia Huy nhắm mắt lại, nói thẳng ra kết luận cuối cùng.
Khương Tuấn lúng túng một chút, nếu anh ấy mà là phụ nữ, chắc chắn anh ấy sẽ chọn như vậy.
Thực sự là đối lập quá rõ ràng, nếu Hứa Minh Tâm vẫn là người tư duy bình thường, thì chắc chắn sẽ chọn Ngôn Hải.
Khó khăn lắm ông chủ mới tìm được cô gái mà ông chủ thấy hứng thú và yêu thích, chẳng nhẽ cứ thế mà bị người ta cướp mất sao?