"Ngôn Hải à, tuần này lúc nào thì con về nhà ăn cơm?"
"Cuối tuần con về."
"Thế lúc nào thì con đưa con dâu về?"
"Cô ấy không thích con, con trai bố thất tình rồi."
"Cái gì?" Ngôn Dương nói to: "Con theo đuổi đi!"
"Cô ấy đi rồi!"
"Ôi trời? Rốt cuộc cái tính cách không nóng không lạnh này của con là theo ai hả, trước kia nếu bố mà chỉ có tí năng lực này của con thì mẹ con đã chạy đi với người khác rồi! Rốt cuộc con có phải con đẻ của bố không vậy, chẳng nhẽ bố lại đi làm kiểm tra quan hệ huyết thống."
"Khốn kiếp, ông đang nghi ngờ tôi hả? Ông già thối này, thì ra ông chọn cái chết..."
Đầu dây điện thoại bên kia đã cúp, Ngôn Hải cười gượng cúp điện thoại.
Xem ta, phải tự trách mình thật rồi, nếu như mình tấn công sớm hơn, liệu có phải đã thành công rồi không?
Tuần này, cả tuần đều có mưa, hơn nữa chủ yếu là mưa to.
Tuy Cố Gia huy không ở bên cạnh, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy anh rời xa mình.
Dường như anh đã nuôi một con giun trong bụng có thật, ngày thường có làm gì anh đều biết, kể cả việc làm thêm ở quán bar.
Nhưng Cố Gia Huy không nói thêm gì, chỉ bảo cô không cần quá vất vả, hết thảy cứ làm những gì mình thích, không cần thay đổi cái gì vì người khác.
Thực ra anh không biết, sở dĩ Hứa Minh Tâm cố gắng như vậy cũng là vì anh.
Cuối tuần, bạn cùng phòng đều về nhà hết.
Bạch Thư Hân mới vừa thực tập không lâu, không ngờ đã phải đi với cấp trên đến thành phố bên cạnh kiểm tra sổ sách.
Trong lúc nhất thời, trong phòng ký túc chỉ còn lại một mình Hứa Minh Tâm.
Trời còn chưa tối, Cố Gia Huy đã gửi tin nhắn tới, bảo cô thu quần áo ngoài ban công vào.
Hứa Minh Tâm nhoáng cái nhớ ra, lần trước đêm mưa to, cô đã vì một bộ quần áo mà bị dọa đến nỗi run cầm cầm.
Hóa ra, anh đều nhớ kỹ.
Cô tắm rửa sớm rồi lên giường.
Bên ngoài gió lớn gào thét, mưa to tí tách đập vào cửa sổ, phát ra âm thanh kỳ dị.
Mặc dù ký túc xá đèn đuối sáng trưng, nhưng thực sự là quá vắng vẻ rồi, cô vẫn không kìm được mà hơi sợ.
Cô có người trong ổ chăn, giờ phút này, trong đầu lại hiện ra các câu chuyện ma.
Tiêu rồi tiêu rồi, tối nay khỏi cần ngủ nữa, mở to mắt đến ngày mai thôi.
Đúng lúc này, một tiếng rung vang vọng trong căn phòng ký túc trống trải, dọa Hứa Minh Tâm run lên.
Là điện thoại kêu à.
Cuộc gọi tử vong ư?
Trong đầu cô đột nhiên lòi ra một từ này, nhưng nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị người gọi đến là Cổ Gia Huy, cô lập tức thở dài nhẹ nhõm, vội vàng bắt máy.
"cậu ba Cố..."
Hàm răng cô run run, giọng nói yếu ớt, giống như đứa bé sắp khóc lên vậy.
Cố Gia Huy lập tức mềm lòng.
Vừa rồi, anh giải quyết xong công việc, thì lập tức gọi điện cho cô luôn.
Bây giờ Kinh Đô đang là buổi đêm, hơn nữa buổi tối mưa lại càng to, trong phòng ký túc chỉ có một mình cô thì sao được?
"Tôi đây, em đừng sợ."
"Anh.... anh lại không ở bên cạnh tôi, tối nay không