Cô tưởng là như vậy là có thể xong rồi, đang chuẩn bị đi, không ngờ có người bất ngờ túm lấy cánh tay cô, cười dâm đãng: "Đi gì mà đi? Uống với mấy anh một ly."
"Xin lỗi, tôi không biết uống rượu."
Hứa Minh Tâm khó xử nói.
"Không biết uống rượu ư? Thế cô đến quán bar làm cái gì?" Đối phương có hơi khó chịu, bởi vì sự từ chối của Hứa Minh Tâm: "Gọi quản lý của các cô ra đây, tôi phải hỏi xem, tôi không cho tiền hay như nào, nhân viên phục vụ ở đây liền thái độ này hả?"
Hứa Minh Tâm nghe vậy, khẽ nhíu mày, cô biết đối phương đang cố tình gây sự.
Cô không muốn làm liên lụy đến chị Lưu, cắn răng nói: "Thế tôi chỉ uống một
ly."
"Được được."
Đối phương lập tức nở nụ cười, nụ cười kia có hơi gian tà, khiến người ta nhìn thấy thì cực kỳ không thoải mái.
Hứa Minh Tâm không biết uống rượu, một chai bia xuống bụng cũng sẽ say khướt, càng không cần nói đến Long Thiệt Lan có độ cao thế này.
Cô bắt buộc mình uống một ly, rượu mạnh vào cổ họng, rất rất rất nóng.
Cô không kìm chế được ho khan dữ dội, người kia cười ha ha, lại còn dùng cái bàn tay heo không ngừng vuốt ngực cô, nhân cơ hội sàm sỡ.
"Cẩn thận, nhìn cô này, anh đây sẽ đau lòng đấy."
"Tôi... tôi uống rồi, tôi có thể đi được rồi chứ?" Cô lùi về sau một bước, tránh đi móng vuốt của người nọ.
"Này, cô nể mặt anh ta, chẳng nhẽ cô không nể mặt chúng tôi hả?"
"Tôi... tôi không có ý đó, tôi thật sự không thể uống rượu, tôi đi tìm quản lý cho các anh."
"Muốn chạy ư, muộn rồi."
Đối phương giữ chặt Hứa Minh Tâm, kéo cô lại một lần nữa.
Cô té ngồi trên sô pha, cộng thêm vừa nãy uống rượu, nhất thời đầu óc choáng váng.
Không ổn, rượu sắp xông lên rồi!
0
Chị Lưu trông thấy động tĩnh ở bên này, vội vàng chạy tới, nhìn thấy Hứa Minh Tâm say khướt, chị ta nói: "Này làm sao vậy? Minh Tâm, còn không mau qua đây."
Chị Lưu có ý cứu người, nhưng đối phương lại không cho.
"Nhân viên phục vụ các cô đã uống rượu của khách, nếu đã uống ly thứ nhất, vậy thì nên uống đến khi hết chai thì thôi, nếu không phải đền tiền cho tôi."
"Không phải tôi muốn uống, rõ ràng là anh đưa tôi uống!"
"Vậy sao, ai nhìn thấy?"
Đối phương cực kỳ càn quấy nói.
Hứa Minh Tâm biết, cho dù kiểm tra camera cũng vô ích, nhân viên không thể đắc tội khách hàng, hơn nữa chị Lưu đứng giữa cũng rất khó xử.
"Hai chai này tôi đền được chưa, cho các anh cũng được."
Chị Lưu nghĩ tới chuyện gần đây có một người tới tìm mình, bảo chị ta trông nom Hứa Minh Tâm, hơn nữa còn cho một khoản thù lao dày.
Nếu đã cầm tiền của người ta, thì phải làm việc giúp người ta cho tốt.
"Cô là cái thá gì? Chuyện này cần cô quản sao? Bà cô già, tôi khuyên cô nhanh nhanh cút đi, đừng có mà để ông đây trở mặt."
Hiển nhiên, đối phương có gia thế và hậu thuẫn, cho nên mới ngang ngược như vậy.
Chị Lưu cũng hơi lúng túng.
Những người này không quan tâm, kéo theo Hứa Minh Tâm, chuẩn bị cưỡng chế đổ rượu vào cô.
Chị Lưu lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không có cách gì, đúng lúc này...
Một bóng người đột ngột vọt tới, ôm Hứa Minh Tâm vào trong lòng, sau đó một cước đá người kia xuống đất.
"Con mẹ nó, là ai đánh tôi?"
Đối phương tập sang, không ngờ lại là Ngôn Hải tiếng tăm lừng lẫy ở đại học, nhất thời hai mặt nhìn nhau, không dám lỗ mãng.
Thân phận của Ngôn Hải, không phải bọn họ có thể đắc tội được.
"Các cậu đang gây sự ở đây phải không?"
"Không dám không dám, chỉ là cô