Hứa Minh Tâm nghĩ mãi mà không hiểu, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, do dự một lát, cô gọi điện thoại cho Cố Gia Huy.
Trước kia, gọi qua đều tắt máy, nhưng lần này lại gọi được rồi.
Điện thoại vừa thông, cô đang định nói chuyện, nhưng không ngờ đầu dây bên kia lại truyền tới một giọng nói mệt mỏi nhưng cực kỳ dễ nghe: "Xin chào."
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, trái tim hung hăng run lên.
Người nghe máy là người phụ nữ đó!
Cô ta chính là cô Ôn, mà ngày hôm đó chú An gọi điện thoại cũng là liên lạc với cô Ôn đó.
Nhoáng cái, cô hít thở mạnh, căng thẳng, trái tim như nhảy tới cổ họng.
Cô cũng không dám nói chuyện, nín thở.
"Sao số này không có chú thích nhỉ? Cô tìm Cổ Gia Huy à? Anh ấy đang tắm rửa thay quần áo, cô đợi một lát được không?"
Điện thoại không có chú thích?
Tắm rửa thay quần áo ư?
Tên đàn ông thối tha!
Hứa Minh Tâm trực tiếp cúp máy, lúc đầu cô vui vui vẻ vẻ tới đây, không ngờ cuối cùng lại là kết cục này!
Cũng tốt, nhận ra rõ bộ mặt thật của tên đàn ông đều, chuyện này tới cũng không thiệt!
Mặc dù cô cảm thấy tủi thân thấy mẹ, nhưng cô cũng không phải người không chịu được thất bại.
Cô thay đổi thời gian hành trình, đi thẳng ra sân bay.
Mà giờ phút này, trong phòng nghỉ của tổng giám đốc, Cố Gia Huy nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra, rõ ràng anh đã sảng khoái và đẹp trai hơn nhiều, nhưng nhìn kỹ vào mắt anh thì bên trong đầy tơ máu, ẩn chứa vẻ mệt mỏi nhàn nhạt.
Giờ phút này, anh rất mệt.
Ôn Thanh Vân hơi đau lòng, cô ta nói: "Anh vội về như vậy à?"
"Ừ, quốc khánh nghỉ bảy ngày, cô ấy ở trường một mình tôi không yên tâm. Vả lại tôi mất liên lạc nhiều ngày, chắc cô ấy đã sốt ruột lắm.
Cố Gia Huy nhắc tới Hứa Minh Tâm, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong, phảng phất như gió xuân thổi qua, trời đông giá rét bỗng ấm lên.
Ôn Thanh Vân nhìn vẻ mặt anh, cũng đã yên tâm hơn nhiều.
Cô ta nói: "Thế tôi không giữ anh nữa, làm phiền anh nhiều ngày thế này, đã kéo dài ngày về của anh rồi."
"Thanh Vân, cô không cần nói những lời khách khí này với tôi."
"Tôi đã khách khí rồi." Cô ta cười nhẹ, đưa điện thoại cho anh: "Vừa nãy có một cuộc điện thoại gọi đến, không có ghi chú, tôi nghe cũng không nói gì."
Cố Gia Huy cầm lấy điện thoại, nhìn một cái liền biết là số của Hứa Minh Tâm.
Anh nói: "Là cô ấy, đoán chừng là cô ấy nhớ tôi rồi, thế tôi về nước trước đây. Lần sau có cơ hội, tôi dẫn cô ấy qua."
"Được, tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc cô nhóc là thần thánh phương nào mà có thể biến thép bách luyện như anh thành ngón tay mềm."
"Cô ấy?" Anh mỉm cười nói: "Là một con mèo, nghĩ rằng mình có nanh vuốt, thích hăng hái xông đến trước mặt người khác. Kỳ thực, cô ấy mới là người cần bảo vệ kia."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!