Chương 825
Bạch Thư Hân dựa vào tường, chớp mắt nói: “Ôn Mạc Ngôn, anh sợ chết không?”
“Sợ…Trên đời này chắc không ai có thể không sợ cái chết chứ?”
“Em cũng đoán vậy, nếu không sợ cái chết thì cuộc sống sẽ trở nên nhàm chán. Em hy vọng chúng ta có thể trốn thoát. Em không muốn chết ở đây. Em chưa làm được nhiều việc. Em còn chưa…tham dự đám cưới của người đàn ông đó…
“Người đàn ông đó?”
“Ừ, là người mà em thích.” Bạch Thư Hân cười khổ, giọng nói của cô nhẹ nhàng bình thản nhưng trong lòng lại chua xót vô hạn.
“Anh ta… vì sao lại từ chối em?”
“Bởi vì… anh ấy đã có người mà mình thích rồi, trong chuyện tình cảm anh ấy rất mơ hồ, không phân biệt chính xác được. Em còn cho rằng mình sẽ có cơ hội để lợi dụng được, lại chẳng nghĩ đến… vì sự có mặt của em, thì họ vốn phải là người yêu rồi trở thành người nhà của nhau, thế nhưng giờ đây lại do sự tồn tại của em mà mỗi người đi một ngả rồi.”
“Em vẫn còn nhớ đến sự thoải mái của người con gái ấy trước lúc rời đi, không một âm thanh, nói đi là đi ngay, rồi nói buông cũng liền buông ngay. Còn em, cứ như đang tự bày ra lồng giam dành cho mình, rồi bị vây khốn ở trong ấy mà không bước ra được nữa.”
“Vậy em… vậy còn người mà em thích.”
“Vì để anh ấy được yên tâm, để anh ấy nghĩ rằng em đã buông xuống thật rồi. Em muốn làm cho anh ấy thoải mái, cũng muốn làm cho bản thân mình hết hy vọng một cách triệt để.”
“Thực ra… em cũng không cần phải hy sinh chính mình mà, người đó… em cũng đâu thích có đúng không?”
“Quả thực là như thế, nhưng… em có thể chấp nhận, cho dù là cả một đời này.”
“Em… em sao lại có thể qua loa như thế chứ? Nếu không… nếu không thì như vậy đi, đợi sau khi chúng ta rời đi,anh có thể giả làm bạn trai của em, vừa để em có thể làm người kia yên tâm, mà cũng… cũng có thể không cần cần phải hy sinh , hy sinh bản thân. Có.. có được hay không?”
Bạch Thư Hân cảm nhận được ánh mắt chân thành của cậu ấy, bèn quay đầu nhìn sang, rồi không nhịn được mà bật cười lên.
“Em… em cười cái gì chứ?”
Cậu ấy có hơi khó hiểu. “Với cái tật nói lắp này của anh, thì có lẽ ai cũng sẽ không chịu nỗi đâu. Em sợ chú thím sẽ hiểu lầm hai chúng ta đến với nhau thật, rồi sẽ khuyên chúng ta chia tay đó. Mà với dáng vẻ này của anh… chắc cũng không trở thành người đàn ông của em được đâu. Nói thật, với tật lắp bắp của anh, mà ở trước mặt chú của em, thì em sợ chú của em sẽ đánh anh một phát Bay vào tường, thì có muốn khóc cũng không khóc được đâu.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!