"Hứa Minh Tâm, em và tôi đã sống chung hơn một tháng rồi, bây giờ em mới thấy tôi xấu à?" Anh có hơi bất đắc dĩ, anh cũng không biết là nên tức hay nên cười.
"Không không không, trước đây tôi nghĩ là tôi có thể khoan dung được, nhưng bây giờ tôi nhận ra, anh cực kỳ xấu, tôi không chịu đựng nổi."
"Được, tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ."
"Ách..."
Hứa Minh Tâm trợn mắt há hốc mồm, cô bị câu nói này dọa cho ngây ngốc.
Anh nói cái gì?
Phẫu thuật thẩm mỹ!
Mệt anh nghĩ ra được!
"Anh... anh không những xấu, anh còn già quá nữa, anh lớn hơn tôi mười tuổi, khi tôi hai mươi tuổi thì anh đã là ông chú ba mươi tuổi rồi!"
"Tuy tôi lớn hơn em mười tuổi, nhưng tôi trẻ trung, đi cùng em thì vẫn được, cái này không thể trở thành lý do cho em từ hôn!"
"Cái gì? Cái này cũng không được á!"
Hứa Minh Tâm tức đến to cả đầu, cô trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng cô cúi đầu mắt nhìn hai lạng thịt trước ngực mình, cô nói: "Tôi ngực phẳng, khó mà phát triển được đến trình độ mà anh mong muốn, vả lại cơ ngực anh còn to hơn tôi, tôi tâm lý tự ti, cảm giác tôi không xứng với anh, được chưa?"
"Cái này.." Cố Gia Huy nhíu mày, anh hơi không đáp lại được.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, thở dài một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có một câu đối phó được rồi. Nhưng cô còn chưa thở dài nhẹ nhõm xong, bên tai đã truyền đến lời nói kín đáo của Cố Gia Huy: "Đúng là không xứng, nhưng tôi cũng nhận rồi. Cái này, về sau em có thể nở nang lần hai, không vấn đề gì. Hơn nữa, sao em biết tôi muốn trình độ nào? Tôi thấy em như này rất tốt, một bàn tay nắm được."
"Chẳng phải có câu nói rất hay là, ngực không phẳng lấy gì bình thiên hạ?"
Hứa Minh Tâm mở cánh môi, lần này cô hết từ thật rồi.
Cố Gia Huy gặp chiếu phá chiêu, làm cho cô không biết làm thế nào.
Chẳng phải anh thích phụ nữ dáng người đẹp, cao gầy, dịu dàng sao?
Lẽ nào... anh còn muốn thay đổi khẩu vị?
Hừ!
Lòng tham không đáy, không biết liêm sỉ!
"Tôi mặc kệ, tóm lại là chúng ta không hợp nhau, tôi muốn hủy hôn! Anh hoàn toàn không nói lý lẽ, tôi muốn đi tìm ông cụ!"
"Bố tôi chỉ mong sao em trở thành vợ của tôi, hận không thể cho chúng ta kết hôn ngay lập tức, em nghĩ ông ấy sẽ chủ trì công đạo cho em sao?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, trong lòng ủy khuất, thật sự là không nhịn được nữa, và một tiếng khóc lên.
Bây giờ cũng chẳng cần mặt mũi gì nữa, mặt mũi của cô đã mất hết sạch từ lâu rồi.
Tên Cố Gia Huy này hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường!
Cố Gia Huy thấy cô khóc rồi, trái tim lập tức mềm nhũn.
Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, cũng thần tự trách bản thân, mình võ mồm với cô nhóc này làm gì cơ chứ?
Gương mặt anh dịu dàng, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.
Cô tức đến nỗi hất tay anh ta, phẫn nộ nói: "Không cho phép anh chạm vào tôi!"
"Tôi biết là em giận, em có thể nổi giận với tôi, cũng có thể đánh tôi mắng tôi, nhưng không được từ hôn. Tôi không thích những từ này, nghe không thoải mái."
"Anh không thoải mái ư? Tôi mới là người không thoải mái này!"
Cô vừa khóc vừa lầm bầm.
"Đúng đúng đúng, em không thoải mái. Đưa tay cho tôi xem nào, có đau không?"
Anh bất chấp sự giãy giụa của Hứa Minh Tâm, khăng khăng muốn kiểm tra ngón tay cô, hơi đỏ rồi, không có gì đáng ngại lắm.