Cố Tử Vị đưa mắt nhìn anh đi xa, có hơi tham lam nhìn Hứa Minh Tâm.
Trước kia, nếu anh ta biết nhà họ Hứa còn có cô con gái thứ hai xinh như vậy, anh ta cũng sẽ không cần Hửa An Kỳ!
Cậu ba Cố này chẳng qua là ỷ vào có ông cụ yêu thương, đợi ông cụ qua đời, anh ta muốn nhìn xem Cậu ba Cố này có thể ngang ngược được bao lâu?
Hứa Minh Tâm xuống lầu, vội vàng đi toilet.
Làm cô nhịn hỏng rồi.
Đi vệ sinh xong, cô không nhịn được bắt đầu giáo huấn cậu ba Cố.
Làm người thì nhất định phải khiêm tốn, ngang ngược như vậy, rất dễ kết thù đấy.
Vốn dĩ ở nhà họ Cố đã bước đi khó khăn, lại cứ gây khó dễ cho Cố Tử Vi, cái này sao được?
"Cậu ba CỐ, anh phải yêu thương thế hệ sau!"
"Ừ, biết rồi."
"Cậu ba Cố, anh không nên hung dữ, mặt anh vốn đã dọa người, anh còn xụ mặt nữa thì có còn để cho người ta sống nữa không?"
"Ừ, biết rồi."
"Thế lần sau không chấp nhặt với Cố Tử Vị nữa có được không?"
"Không được."
"Ách..."
Hứa Minh Tâm tức giận trừng mắt một cái rồi nói: "Cậu ba Cố, tính khí của anh có thể sửa không?"
"Tôi đã sửa rất nhiều rồi, em không nhìn ra tôi rất thuận lương sao?"
"Thuần cầm thú ấy."
Cô bất đắc dĩ nói.
Bữa tiệc còn chưa kết thúc, cô cũng không tiện về trước.
Cô kéo Cố Gia Huy vào góc, chuyên tâm ăn uống.
Thợ làm bánh ngọt nhà cô làm ngon không còn lời nào để nói, bánh trứng muối cho vào miệng thì tan luôn, cô thích lắm.
Trước kia luôn không ăn được, bởi vì đồ ăn ngon đều cho Hứa An Kỳ trước, lúc đến lượt cô thì chẳng còn gì.
Bây giờ khó khăn lắm mới được ăn thoải mái, cô không thể bỏ qua.
Cô lấy hết đồ ăn ngon ở trước mặt Cố Gia Huy, giống như một con mèo nhỏ, lấy ra con chuột mà mình thích nhất khoe trước mặt người trong lòng.
Cô không nỡ ăn miếng đầu, khăng khăng bảo anh nếm thử.
Cổ Gia Huy chạm đến ánh sáng rực trong mắt cô, còn có một chút ánh sáng lấp lánh, gọi là mong chờ.
Anh không nỡ từ chối ý tốt của cô, nếm một miếng.
Rất ngọt...
"Ngon không?"
"Rất ngon."
"Ngon thì đúng rồi, những cái này đều là món bánh kem sở trường của đầu bếp nhà tôi, anh thử đi, không đủ tôi đi lấy thêm!"
"Được."
Anh mỉm cười.
Hứa Minh Tâm là cật hóa tiêu chuẩn, hai đĩa bánh ngọt, không đến mười phút cô đã ăn xong rồi.
Sau khi ăn xong, cô lại vui vẻ cầm đĩa đi càn quét tiếp.
Có người nhìn thấy dáng vẻ của cô, không nhịn được cười trộm sau lưng.
"Có phải cậu ba Cố không cho ăn cơm không thể? Cô nhìn dáng vẻ cô ta kìa, cứ như là quỷ chết đói đầu thai vậy."
"Đúng thể đúng thế, thật là mất mặt, ăn như heo vậy!"
Hứa Minh Tâm vừa mới lấy một cái bánh bơ, nghe thấy lời này, ngón tay run lên, cô đặt cái đĩa xuống.
Cô chỉ chú ý bản thân, cô đã quên mình còn liên quan đến thể diện của Cố Gia Huy nữa.
Tuy cô có hơi không nỡ, nhưng cô không lấy nữa.
Cô đang định quay người rời đi, nhưng không ngờ lại đụng vào một bức tường thịt.
Cố Gia Huy đứng đằng sau, chặn đường cô.
"Anh làm gì vậy?"
Cô nghi hoặc.
"Muốn ăn gì?"
Anh hỏi.