"Không có!"
"Hạ Hạ, sao mặt của cậu lại đỏ như vậy chứ? Có phải nhớ đến chuyện gì xấu hổ hay không?"
"Cậu mới nhớ đến chuyện gì xấu hổ đấy!"
"Ha ha, Hạ Hạ, khuôn mặt của cậu không đánh đã khai hết cả rồi!" La An An ôm bụng cười to.
"Không được cười." Nguyễn Tri Hạ tức giận gầm nhẹ.
Ban đêm trở về Đế Uyển, Nguyễn Tri Hạ mới biết được chuyện mình đồng ý với Nguyễn Thiện Dân lúc sáng tức cười đến mức nào.
Sao cô lại cảm thấy chỉ vì mấy câu nói của mình mà Tư Mộ Hàn có thể trả lại Nguyễn thị cho Nguyễn Thiên Dân được chứ?
Nhưng mà nếu như cô không đồng ý, lỡ như Nguyễn Thiện Dân thật sự phát điên lên, làm ra chuyện gì đó thì cô có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Dù sao cũng đã đồng ý rồi, lúc này không thể bỏ cuộc giữa chừng được, cũng hèn quá rồi!
Phải kiên trì
Cầu xin người ta phải có thành ý, nghĩ tới đây, Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ rốt cuộc mình nên làm cái gì để tâm trạng của người đàn ông kia tốt hơn nhỉ?
Hình như anh rất thích cô chà lưng cho anh thì phải?
Hay là cô xoa bóp cho anh?
Nghe nói người có hai chân không tiện, nếu như xoa bóp chân liên tục thì cũng có tác dụng tốt để hồi phục.
Suy nghĩ không bằng hành động, Nguyễn Tri Hạ lập tức lên mạng tra cách xoa bóp, sau đó nhớ kỹ.
Song khi cô chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ thì mới biết vậy mà Tư Mộ Hàn lại không ở trong biệt thự, hơn nữa mấy ngày tới cũng sẽ không trở về.
Cô lập tức ngơ ngác ngây người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!