Tuy rằng anh cũng sai, nhưng bảo anh xin lỗi cô thì không bao giờ.
Anh có thể nói chuyện một cách ôn tồn như vậy đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.
Nhìn thấy tấm lưng nhỏ gầy của người phụ nữ, Tư Mộ Hàn không biết làm sao.
“Cô qua đây, tôi không làm gì đâu.”
Anh chỉ muốn ôm cô thôi.
Nếu không ôm được cô thì trong lòng anh sẽ bứt rứt giống như người nghiện ma túy, nếu không được hút thì sẽ phát bệnh.
Lúc này anh cũng giống như thế, nhìn thấy cô mà lại không thể ôm thì hai tay ngứa ngáy.
Giọng anh rất nhẹ, rất trầm thấp, mặc dù nghe vẫn lạnh lùng nhưng rõ ràng đã dịu dàng hơn.
Nguyễn Tri Hạ bị giọng nói của anh làm cho mê muội.
Cô lật người định dịch qua bên cạnh anh.
Tư Mộ Hàn thấy vậy thì trong mắt hiện lên vẻ vui mừng không thể nhận thấy được.
Nhưng ngay sau đó, anh lại sa sầm mặt xuống, bởi vì cô không hề động đậy.
Cứ nằm yên ở vị trí cách anh hai mét như thế.
Anh hối hận vì đã cho làm chiếc giường lớn đến vậy.
Nếu là độ rộng của chiếc giường trong phòng cho khách, anh không cần có phải chủ động đi qua đây mà không nói hai lời đã có thể ôm cô vào lòng.
Không giống như bây giờ, với đôi chân tàn này anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô mà không ôm được.
May mắn là cô đã dừng cương trước bờ vực, thận trọng vững vàng.
Tên đàn ông xảo quyệt này lại dùng giọng nói quyến rũ chết người kia để mê hoặc cô, suýt chút nữa cô đã tin rồi.
“Nếu cô không qua đây, tôi sẽ lập tức kêu Quan Diêm xé văn kiện chuyển nhượng cổ phần kia.”
Người phụ nữ này mãi mà vẫn không học được một bài học.
Cứ ép anh phải uy hiếp cô.
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc nhìn anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!