Khi Nguyễn Thiện Dân nghe thấy từ con hoang phát ra từ miệng Nguyễn Tử Nhu, đầu óc bỗng trở nên choáng váng, ký ức trong đầu như bị người ta mở chốt, không ngừng đánh úp vào não ông ta.
Mặt mày ông ta nhăn lại đầy dữ tợn, không đợi Nguyễn Tử Nhu kịp đắc ý đã giáng cho cô ta một cái bạt tai.
Một tiếng bốp thanh thúy, to, rõ vang lên.
"Mày nói ai là con hoang? Mau xin lỗi chị mày đi!"
Nguyễn Tử Nhu bất ngờ bị ăn một bạt tai, lập tức ngây ngẩn cả người.
Sau khi hoàn hồn, cô ta nhìn Nguyễn Thiện Dân bằng ánh mắt không thể tin nổi, giọng nói run run: “Ba đánh con ư? Ba vì ả mà đánh con ư?"
Nguyễn Tử Nhu không thể tin được rằng Nguyễn Thiện Dân sẽ vì Nguyễn Tri Hạ mà đánh mình, cô ta quả thật bị chọc cho tức điên rồi.
Gương mặt cô ta dần trở nên dữ tợn, cơ thể không ngừng run lên, hai tay siết chặt vạt áo, mắt long lên sòng sọc.
Cô ta trừng mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, trên mặt lộ vẻ quật cường và không phục.
"Dựa vào đầu mà bắt con xin lỗi? Con không làm! Cô ta cho rằng mình là ai chứ? Nguyễn Tri Hạ chỉ là đứa con hoang mà mẹ cô ta và..”
"Mày câm miệng cho tao!"
"Nhu nhi!"
Không đợi Nguyễn Tử Nhu nói xong, Nguyễn Thiện Dân và Đinh Uyển Du đã đồng thanh quát cô ta.
Một người là vì giận dữ, còn người kia là vì kinh hoàng.
Đinh Uyển Du hoảng loạn nhìn Nguyễn Thiện Dân, thấy sắc mặt ông ta vô cùng khó coi thì không khỏi cảm thấy rùng mình.
"Chồng ơi, Nhu nhi chỉ đang nói đùa thôi." Bà ta vội vàng giải thích.
Đứa con gái ngốc này, sao lại hồ đồ như vậy!
Mấy lời này hai mẹ con bà ta nói riêng với nhau là được rồi, sao có thể nói thẳng ra trước mặt ba được chứ.
Đúng là quá hồ đồ!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!