Ánh mắt của Tư Mộ Hàn càng lúc càng lạnh lẽo, anh không thèm để ý tới Lạc Tuấn Thần mà lạnh lùng lặp lại câu vừa rồi: "Nguyễn Tri Hạ, tôi cho cô một giây, lập tức lại đây ngay cho tôi."
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy thì xoa xoa trán nhất thời không biết phải làm sao, cô từ từ bước lên từ phía sau Lạc Tuấn Thần, lúc bước qua người anh bèn nhẹ giọng nói một câu: "Đàn anh, cảm ơn anh, nhưng thật sự không cần đâu."
Cô muốn cho Lạc Tuấn Thần biết, cô rất cám ơn vì anh ấy đã che chở cho nhưng anh ấy không cần phải ra mặt thay cô như vậy đâu, vì anh ấy càng nói chỉ càng chọc giận Tư Mộ Hàn, lập trường của cô cũng vì thế mà trở nên xấu hổ hơn mà thôi.
Nguyễn Tri Hạ biết Lạc Tuấn Thần có ý tốt, nhưng cũng có một câu nói thế này, ý tốt làm hỏng việc.
Một người kiêu ngạo như Tư Mộ Hàn một khi nhìn thấy cô ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, thuận theo anh mới là lựa chọn đúng đắn nhất, nếu làm trái ý anh chỉ càng khiến anh nổi giận, càng chết sớm hơn mà thôi.
Lạc Tuấn Thần nghe Nguyễn Tri Hạ nói vậy thì cơ thể cứng đờ.
Nguyễn Tri Hạ bước đến trước mặt Tư Mộ Hàn giải thích: "Em và anh ấy không giống như những gì anh nghĩ đâu."
Tư Mộ Hàn hừ một tiếng rồi kéo cô ôm lên đùi mình, cúi đầu bắt đầu hôn cô như loài lang sói.
Nguyễn Tri Hạ không ngờ Tư Mộ Hàn sẽ làm vậy nên cơ thể vô thức cứng đờ, sau đó giơ tay định đẩy Tư Mộ Hàn ra, chưa kịp dùng lực đã nghe người đàn ông kia nhắc nhở một cách hung tợn: "Cô dám đẩy ra một cái thử xem?"
Nguyễn Tri Hạ không nói gì, chỉ đành bất lực nắm lấy áo của anh mặc anh hôn cô giống như phát tiết.
Lạc Tuấn Thần nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhìn thấy người con gái
mình yêu thầm bị một người đàn ông khác ôm vào trong ngực tùy ý hôn, anh ấy siết chặt nắm tay còn cơ thể run rẩy không biết là vì tức giận hay là vì bị kích thích, nói tóm lại là sắc mặt hết sức khó coi, trong mắt cũng không giấu được vẻ đố kỵ và tức giận.
Nguyễn Tri Hạ biết Tư Mộ Hàn cố ý, người đàn ông này thật tàn nhẫn, anh rất hiểu đàn ông, cũng biết phải đả kích một người như thế nào, dùng cách gì là có ích nhất.
Anh biết Lạc Tuấn Thần thích cô nên cố tình hôn cô trước mặt Lạc Tuấn Thần để tuyên bố chủ quyền của mình, cũng cảnh cáo cho Lạc Tuấn Thần rằng cô là vật sở hữu của một mình anh.
Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt lại, không biết là vì cảm thấy khó xử hay khó chịu, hiện tại Tư Mộ Hàn vẫn hôn, vẫn hôn một cách điên cuồng.
Cuối cùng Lạc Tuấn Thần không thể chịu được nữa vội xoay người rời đi, Lạc Tuấn Thần vừa đi thì Nguyễn Tri Hạ cũng mở mắt, thấy Tư Mộ Hàn vẫn còn đang hôn, cô bực bội đẩy người đàn ông ra sau đó trừng mắt nhìn anh đầy lạnh lùng: "Đùa giỡn như vậy vui lắm sao?"
"Anh cảm thấy đùa giỡn như vậy vui lắm sao?" Nguyễn Tri Hạ hỏi anh.
Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt hết sức lạnh lẽo, anh cười lạnh: "Cô thấy vui không? Hẹn hò với người đàn ông khác có vui không?"
Nghĩ đến việc cô gạt anh để đến chỗ của người đàn ông khác vào đêm hôm khuya khoắt thế này, anh chỉ hận không thể giết chết cô.
Nguyễn Tri Hạ tức giận cắn răng nói: "Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đang hẹn hò với đàn anh?"
"Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau rồi chào hỏi vài câu mà thôi, suy nghĩ của anh có thể sạch sẽ hơn một chút được không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!