Nguyễn Tri Hạ mặc một chiếc váy dạ hội kiểu áo ống, từ phần thân trên màu đỏ nhạt đến phần chân váy xẻ tà màu đỏ sẫm, để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp.
Cô bước đi trên một đôi giày đế thấp sáng bóng có đính kim cương màu bạc.
Mái tóc đen như rong biển được tết thành bím xương cá, trước trán có mấy lọn tóc lưa thưa xoã xuống khiến cô vừa thuần khiết vừa quyến rũ.
Đôi bông tai tua rua trên dái tai đầy đặn và một viên pha lê nhỏ màu đỏ được gắn phía trên chiếc bông tai ấy, pha lê sáng lấp lánh xinh đẹp. Dưới sự phản chiếu của ánh sáng, nó càng rực rỡ sáng chói như một viên ngọc trai.
Nguyễn Tri Hạ cầm trong tay một chiếc túi xách màu đỏ nhạt có gắn kim cương, nó không lớn lắm, chỉ lớn hơn chiếc điện thoại di động một xíu nhưng rất tinh xảo.
Khi cô được Tư Mộ Hàn nắm tay dẫn vào, toàn bộ yến tiệc như ngừng hoạt động, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cặp trai tài gái sắc dưới ánh đèn, trong mắt sáng rực lên vẻ ngạc nhiên.
Trong đám người, không biết là ai đó đã lên tiếng khen ngợi: “Trời ạ, đó chính là cô dâu gả thay trong tin đồn đó sao? Trông thật cao mà lại rất có khí chất!”
“Đúng vậy, chiều cao này, khí chất này, quả thật có thể so sánh với những siêu mẫu nổi tiếng ở nước ngoài.”
“Không phải trước đó đồn rằng cậu Hàn đã đuổi cô ấy đi rồi sao? Sao bây giờ lại dẫn cô ấy đến buổi tiệc tối nay?”
“Cô còn có điều không biết đó thôi, nghe đồn cô gái này rất ghê gớm, cô ta. đã dụ dỗ cậu Hàn trả lại Nguyễn thị cho ba cô ta đấy.”
“Có gì mà ghê gớm chứ! Cũng chỉ là một người phụ nữ ham hư vinh mà thôi. Gả cho một tên đàn ông phải ngồi xe lăn cả đời, lại còn bị huỷ hoại gương mặt nữa thì có gì mà khoe khoang đâu.”
Một cô gái nhà giàu nói với giọng chua ngoa.
1
Tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn chưa từng rời khỏi bóng dáng của người đàn ông kiêu ngạo đang ngồi trên xe lăn kia một giây phút nào đó thôi.
Một cô con gái nhà giàu khác lại nói xen vào: “Được rồi, người ta có ham hư vinh như thế nào thì cũng phải được cậu Hàn để ý mới được chứ. Chẳng phải lúc trước cũng có vô số người mơ mộng hão huyền ham hư vinh muốn gả cho cậu Hàn nhưng đều bị đuổi ra khỏi nhà hết hay sao?”
“A, dáng vẻ cũng mê hoặc quá đấy, có điều miệng lưỡi cũng ghê gớm lắm, có gì đường hoàng đâu chứ. Cô xem cô ta mặc một bộ màu đỏ rực như thế, bộ sợ người khác không biết cô ta là nhân vật chính hay sao ấy.”
Cô gái nhà giàu kia nhìn như thế nào thì cũng thấy Nguyễn Tri Hạ thật chướng mắt.
Mặc dù trước đây cô ta không quá để ý đến Tư Mộ Hàn bị huỷ hoại gương mặt và què quặt kia cho lắm, nhưng cô ta vẫn thèm khát danh hiệu mợ chủ nhà họ Tư này.
Trước đây cô ta đã từng cố tình báo ba mình nhắc đến thông tin rằng cô ta muốn kết hôn với Tư Mộ Hàn, nhưng đã bị Tư Mộ Hàn thẳng thừng từ chối.
Cô ta không chê anh bị huỷ hoại gương mặt và què quặt thì thôi, đằng này anh lại chê cô ta ư?
Lúc ấy suýt chút nữa thì cô ta đã tức chết.
Bây giờ, nhìn Nguyễn Tri Hạ đứng bên cạnh Tư Mộ Hàn trong một khung cảnh đẹp như vậy.
Sao cô ta không tức giận được chứ?
Sao không ghen tỵ được chứ?
Cứ tưởng rằng cô ta sẵn sàng chịu ấm ức để được gả cho người đàn ông kia thì lại bị từ chối thẳng, còn Nguyễn Tri Hạ dựa vào cái gì mà chỉ ngẫu nhiên gả thay em gái lại có được sự yêu thích của Tư Mộ Hàn như vậy chứ? Lại còn được ông cụ Tư tự mình tổ chức yến tiệc nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!