Rõ ràng trang phục của cô đã bị phá hủy!
Sao có thể làm ra một bộ mới chỉ trong thời gian ngắn như vậy được?
Chuyện này sao mà được!
Tác phẩm mà lúc trước cô ta cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, giờ đây, dưới sự phụ trợ của Nguyễn Tri Hạ lại trở nên thảm đạm không chút ánh sáng.
Thấy người mẫu mặc tác phẩm của mình đứng cạnh Nguyễn Tri Hạ, Tô Văn có xúc động muốn nhào lên xé nát bộ trang phục chói mắt như sao trời kia.
Không so sánh sẽ không thương đau.
Trước khi Nguyễn Tri Hạ lên sân khấu, tác phẩm của cô ta là đẹp nhất, nhưng bây giờ...
Cô ta tức giận cắn môi, xém chút nữa là cắn nát môi mình.
Không!
Cô ta không phục.
Đây vốn dĩ không phải tác phẩm của Nguyễn Tri Hạ!
Sự xinh đẹp đến ngỡ ngàng mà Nguyễn Tri Hạ mang tới đã làm vài vị giám khảo ngồi trước sân khấu ngây ngẩn một hồi lâu.
Sau khi mọi người hoàn hồn lại, toàn trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt.
Nhưng ngay lúc tác phẩm thiết kế của Nguyễn Tri Hạ được bình chọn là trang phục đẹp nhất, Tô Văn cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà xông lên, cầm lấy micro, nói: "Thưa các vị giám khảo, tôi nghi ngờ đây không phải tác phẩm do bạn học Nguyễn thiết kế."
Các vị giám khảo đồng loạt hướng mắt về phía Tô Văn, nhìn cô ta đầy khó hiểu.
Tô Văn không hề có ý định lùi bước, cô ta nói tiếp: "Tôi và bạn học Nguyễn cùng là sinh viên khoa thiết kế, tôi hiểu rất rõ hoàn cảnh của bạn học Nguyễn. Ngày thường, những bộ quần áo có giá hơn một nghìn tệ mà bạn học Nguyễn cũng không mua nổi, vậy làm sao bạn ấy có thể mua loại vải tốt thế này để may trang phục được?
Hơn nữa, lúc trước, ở phía sau sân khấu, tôi đã nhìn thấy trang phục bạn học Nguyên để trong túi đồ, căn bản không phải bộ này!
Cho nên, tôi có đầy đủ lý do để nghi ngờ bạn học Nguyễn đã trộm trang phục của một nhãn hiệu nào đó đến làm tác phẩm dự thi."
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tô Văn, trong lòng thấy hơi buồn cười, cũng có hơi nghi ngờ.
Chuyện cô bị nhốt trong phòng vệ sinh, cho dù không có liên quan gì với Tô Văn, nhưng hắn. là cô ta cũng có mặt ở đó.
Đối với một người rất có thể là kẻ chủ mưu hoặc là kẻ đứng xem, cô không cần cũng không có ý định nhân từ với họ.
Không đợi giám khảo lên tiếng chất vấn, Nguyễn Tri Hạ đã thản nhiên đứng dậy, đáp lại: "Tôi
không ăn cắp! Bộ trang phục trên người tôi đây là do tự tay tối thêu từng đường kim mũi chỉ mà thành! Về vấn đề vải dệt mà đàn chị đã nhắc tới, có lẽ đàn chị đã quên rằng sau lưng tôi chính là nhà họ Tự nhỉ?
Hay là đàn chị cảm thấy đường đường là nhà họ Tự mà ngay cả khúc vải cũng mua không nổi?"
"Thân là mợ chủ nhà họ Tư, đương nhiên tôi cũng muốn làm chút gì đó cho đám trẻ miền núi. Mặc dù tôi rất vô dụng, nhưng về phương diện thiết kế trang phục vẫn được xem như có chút tài năng, tôi hy vọng thiết kế của mình sẽ được người có tâm đấu giá được, sau đó quyên hết toàn bộ số tiền đấu giá được đó cho trẻ em vùng núi."
Nguyễn Tri Hạ ăn nói mạch lạc, hùng hồn.
Tư Mộ Hàn đứng dưới sân khấu ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ đứng trên sân khấu, đôi mắt anh sâu thẳm âm trầm như khe vực đầy thần bí và nguy hiểm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!