Những món đồ ở đây đều có giá trị không nhỏ, dù là quần áo, túi xách hay là giày dép, đồ trang điểm,... tất cả đều là những nhãn hàng nổi danh nhất trong nước, thậm chí có vài nhãn hàng còn thuộc đẳng cấp độc nhất vô nhị, có tiền chưa chắc đã mua được.
Hơn nữa, nghe đồn sang năm, văn phòng của Hoa Khê cũng sẽ dọn tới tòa cao ốc này. Từ đây, có thể thấy tòa nhà này thơm ngon cỡ nào.
Tư Mộ Hàn dẫn Nguyễn Tri Hạ lên lầu hai, bước vào một nhà hàng có phong cách khá đặc sắc.
Diện tích nhà hàng không lớn, chỉ khoảng mấy chục mét vuông, bên ngoài kê khoảng mười bộ bàn ghế cực kỳ kỳ lạ, không cái nào giống cái nào.
Trông vừa cổ quái lại vừa bí ẩn, dễ dàng gợi lòng tò mò của người khác.
Nhìn thấy Tư Mộ Hàn dẫn theo một người phụ nữ xa lạ tiến vào, Giản, ông chủ của nhà hàng bước ra khỏi quầy tính tiền, kinh ngạc thốt lên một câu: “Ôi chao, nghe nói cậu Hàn cưới được một cô vợ nhỏ xinh đẹp mỹ miều, xem ra không phải là giả rồi. Sao hôm nay lại có thời gian rảnh dẫn cô vợ nhỏ tới chỗ tối thế?"
Hình như Giản rất thân với Tư Mộ Hàn, giọng điệu nồng nặc ý trêu ghẹo, hơn nữa không có chút xấu hổ nào.
Nguyễn Tri Hạ quan sát người đàn ông chừng ba mươi tuổi trước mặt, trong mắt chợt hiện vẻ kinh ngạc và bất ngờ.
Dung mạo của ông chủ nhà hàng khá dịu dàng, thanh tú, làn da trắng nõn, đường nét khuôn mặt khá góc cạnh, tựa như con lại.
Điều khiến Nguyễn Tri Hạ thảng thốt đó là trên mặt anh ta có nốt ruồi đẹp đến nao lòng, khiến người khác hít thở không thông. Nó nằm ngay dưới mắt trái của anh ta, tinh xảo đến mê người.
Hơn nữa, con người của anh ta có màu hổ phách, trông rất diễm lệ.
Cô chợt nhớ tới một câu thành ngữ: hoạt sắc sinh hương.
Quả nhiên, người mà Tư Mộ Hàn quen biết không một ai là vật trong ao.
Tư Mộ Hàn không thèm để ý tới câu trêu ghẹo của Giản, cũng không tỏ ra bực bội, anh chỉ lạnh lùng trả lời: "Như cũ, dọn thức ăn lên đi."
Giản nghiến răng, trồng bộ dạng có hơi đau lòng: "Cậu đúng là biết ăn."
Nguyễn Tri Hạ không hiểu gì, nhưng cũng chỉ im lặng không nói.
Cô khéo léo đứng nép một bên, yên lặng lắng nghe cuộc chuyện trò giữa Tư Mộ Hàn và ông chủ, cái hiểu cái không.
Giản mau chóng rời đi, sau đó nhân viên phục vụ tiến tới, dẫn Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ đến chỗ ngồi.
"Tư Mộ Hàn, anh quen thân với ông chủ nhà hàng lắm hả."
Nguyễn Tri Hạ nhàm chán chống cằm, thỉnh thoảng băng tách trà trong tay lên, nhấp môi một chút.
"Ừ, một người bạn cũ."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!