Mùi khói khét lẹt khắp phòng làm ngạt mũi, khiến cô không nên được mà hắt hơi.
“Hắt xì.”
Nguyễn Tri Hạ bịt chặt mũi và nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ lúng túng.
Tư Mộ Hàn đang nhìn cô, làn khói mờ ảo che khuất khuôn mặt anh khiến cô không biết lúc này anh đang nhìn cô với biểu cảm gì.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang đứng ở lối vào phòng làm việc bèn cau mày lại.
Anh dụi điếu thuốc chữa cháy hết vào gạt tàn, đưa tay gạt làn khói trước mặt, chuyển động xe lăn đi về phía Nguyễn Tri Hạ.
Anh đưa tay ra ôm Nguyễn Tri Hạ vào lòng, tỏ vẻ không vui nói: “Đã bảo em không có chuyện gì thì đừng chạy lung tung còn gì?”
Nguyễn Tri Hạ ôm cổ anh bĩu môi: “Chỉ là một vết thương nhỏ, làm gì đến nỗi đó chứ?”
Thật là, đừng làm như thể cô đã trải qua một cuộc phẫu thuật lớn gì đó vậy.
Cứ bắt cô phải nằm trên giường, chắc cô phát điên lên mất.
"Câm miệng.”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng, cực kỳ không hài lòng với giọng điệu hờ hững của Nguyễn Tri Hạ.
KA
Cô vì bản thân anh mà bị thương, đó là điều khiến anh tức giận.
Anh không thể bảo vệ cho cô, ngược lại còn làm cho cô bị thương, đó lại là một điều khiến anh tức giận nữa.
Tóm lại, anh không thể chịu được khi thấy cô bị thương.
Đối với anh, chỉ cần có để mất một sợi tóc thì anh như bị đâm vào tim, anh không biết mình đã để ý đến cô như vậy từ bao giờ.
Nguyễn Tri Hạ bị quát lớn cảm thấy ấm ức, thế là nổi nóng lên.
“Để em xuống, em sẽ tự đi.”
Đàn ông, họ đều là những kẻ hay thay lòng.
Cô bị thương mà anh còn quát cô.
Thực sự là quá đáng ghét mà.
Nguyễn Tri Hạ càng nghĩ càng thấy ấm ức, lại càng không muốn ngồi vào lòng Tư Mộ Hàn.
Cô giãy giụa để đi xuống.
Tư Mộ Hàn giữ lại cơ thể đang rục rịch của cô, bởi vì anh lo lắng cô sẽ ảnh hưởng đến vết thương nên giọng điệu hơi sốt ruột, âm thanh cũng hơi to lên: “Đừng nhúc nhích!”
“Buông em ra, không cần anh lo!”
Không biết có phải ngày thường anh chiều chuộng cô quá không mà càng ngày cô càng không sợ anh.
Bắt đầu nóng nảy, đó chính là thích làm gì thì làm rồi.
Nguyễn Tri Hạ không ngừng giãy giụa, vì sợ cô sẽ tự làm mình bị thương nên Tư Mộ Hàn đành phải vỗ về nói: “Ngoan, đừng nhúc nhích được không, sẽ ảnh hưởng đến vết thương, sẽ đau đấy.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy đã yên phận hơn, nhưng vẫn còn hờn dỗi.
Trong lòng cô rất buồn bực.
Không biết có phải vì cô hơi thích anh hay không mà càng ngày cô càng kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!