Có một yêu tinh nhỏ luôn mỉm cười toe toét trêu chọc anh, nên ăn sạch hay không đây?
Bỏ chiếc khăn tắm trên tay xuống, anh vươn một cánh tay ôm Nguyễn Tri Hạ vào lòng, dùng ngón tay xoa xoa đôi môi đỏ mọng hấp dẫn của cô. Khóe môi anh cong lên, đôi mắt đen ẩn chửa dục vọng sâu thẳm đáng sợ.
"Em thử nói xem anh nên phạt em thế nào đây?"
Giọng nói khàn đặc của Tư Mộ Hàn chứa đầy dục vọng bị kìm nén.
"Em..." Nguyễn Tri Hạ nhìn vào đôi mắt sâu như biển cả của Tư Mộ Hàn, gần như bị hút hồn chỉ trong nháy mắt.
Trong đáy mắt của Tư Mộ Hàn không che giấu được sự khao khát của anh dành cho cô.
"Cái đó... Nếu đã lau xong rồi thì chúng ta ra ngoài đi..."
Nguyễn Tri Hạ cười khan hai tiếng, da đầu có hơi tê dại.
Có vẻ như cô đã chơi ra lửa rồi, không tốt lắm nha...
“Đi ra ngoài ư? Tư Mộ Hàn cười đầy ẩn ý: “Chăm sóc người đàn ông của em cho tốt xong, em mới có thể đi ra ngoài.”
Sau đó, anh cúi người đặt môi lên đôi môi đang muốn hé mở của cô, hôn tất cả những gì cô định nói ngược trở về.
Một giờ sau, toàn thân Nguyễn Tri Hạ không còn chút sức lực, tay và miệng đều tê dại được Tư Mộ Hàn quấn khăn tắm ôm ra ngoài.
Tư Mộ Hàn đã dùng hành động để nói với Nguyễn Tri Hạ rằng anh không phải người dễ bị trêu chọc.
Cả thế xác lẫn tinh thần của Tư Mộ Hàn đều vô cùng vui vẻ, ánh mắt dịu dàng khi cúi đầu nhìn người trong nằm trong ngực chứa đầy yêu thương.
Đáng tiếc lúc này Nguyễn Tri Hạ đã không còn khí lực để hưởng thụ tình yêu tràn đầy của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn đặt cô lên giường, Nguyễn Tri Hạ lập tức quấn mình chui vào trong chăn, tỏ vẻ cô không muốn để ý đến anh nữa.
Tư Mộ Hàn mỉm cười. Anh đứng dậy, sau đó mới đi tới nửa giường còn lại nằm xuống, nghiêng người vươn tay ra ôm Nguyễn Tri Hạ vào lòng.
Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ bị ủ tới mức mồ hôi nóng chảy ròng ròng, tức giận đẩy Tư Mộ Hàn ý bảo anh buông cô ra.
Hai người lại dỗi nhau một hồi mới ôm nhau ngủ thiếp đi.
Năm mới sắp đến.
Trong thời gian này, Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn ở trong nhà nghỉ ngơi chữa vết thương.
Cũng may đã đến kỳ nghỉ đông, bằng không cô sẽ cảm thấy xấu hổ với hiệu trưởng vì đã nghỉ lâu như vậy.
Vì năm mới sắp đến rồi.
Trời lại rất lạnh.
Đã không độ rồi.
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống như lông vũ.
Gần như mỗi năm ở Hàng Châu đều có tuyết rơi.
Nhưng không có trận tuyết nào quá lớn.
Nhiều nhất chỉ rơi một hai ngày sẽ ngừng.
Trận tuyết hôm nay dường như lớn hơn nhiều so với năm ngoái.
Nguyễn Tri Hạ mở cửa sân thượng và bước ra ngoài.
Từ sân thượng nhìn xuống, xung quanh đều là tuyết trắng xóa, đặc biệt là từng hình tam giác trên đỉnh núi. Trong tầm mắt chỉ có một màu trắng bạc, đến cả cây cối đầu trắng xóa.
Quả thực rất giống một vương quốc Tuyết.
Đẹp đến mức khiến người ta phải thán phục.
Trên rào chắn đã xếp đồng một lớp tuyết trắng dày đặc.
Nhìn nó giống như cát tuyết mịn, hoặc giống như muối tinh dùng trong nấu ăn hàng ngày.
Đưa tay ra và chạm vào, tuyết lạnh bằng, tay có hơi đông cứng.
Hướng gió từ mặt hồ thổi tới, lạnh buốt thấu xương.
Nguyễn Tri Hạ đã mặc một chiếc áo khoác dài đến tận mắt cá chân.
Nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Quả nhiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!