Sau đó cô lại nhìn vào bản vẽ cà vạt đã gần hoàn thành, nhanh chóng cầm lấy cây cọ vẽ, tiếp tục làm việc mà không nói gì.
"Vẽ gì vậy?"
Tư Mộ Hàn nắm tay Nguyễn Tri Hạ, ném lại cây cọ trong tay cô xuống bàn, bế cô lên người anh nói: "Mau đi ngủ đi!"
"Ahhhhh..."
Nguyễn Tri Hạ điên cuồng hét, đá vào bắp chân của anh một cách bừa bãi.
"Tư Mộ Hàn, mau thả em xuống! Em sắp xong rồi."
Nhìn thấy người phụ nữ còn đang muốn trở lại vẽ tiếp, Tư Mộ Hàn lạnh lùng đánh mông có một cái: "Mau ngồi im!"
"Bốp" một tiếng, không cần nói cũng biết tiếng lớn như thế nào.
Đột nhiên bị đánh khiến Nguyễn Tri Hạ có chút choáng váng.
Sau đó cô nhận ra người đàn ông đã làm gì, mặt cô đột nhiên đỏ bừng, ngay cả hốc tại cũng đỏ bừng!
Cô trực tiếp tức giận đánh vào lưng Tư Mộ Hàn: "Tư Mộ Hàn, anh thật không biết xấu hổ!"
"Anh thế mà dám..."
Nguyễn Tri Hạ thực sự muốn đánh chết anh!
Anh thể mà dám đảnh cô!
Anh sao có thể đánh cô chứ, từ nhỏ chưa ai đánh cô cả, cho dù chỉ là một cái vỗ nhẹ!
Lại còn không nặng không nhẹ đánh một cái khiến người ta cảm thấy xấu hổ!
"Em còn lộn xộn, có tin anh làm em ở chỗ này luôn không?"
Tư Mộ Hàn thấp giọng đe dọa.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên ngồi im, tựa vào vai Tư Mộ Hàn, bĩu môi với vẻ mặt vô hồn.
Khốn nạn!
Tên khốn nạn, chỉ biết ăn hiếp cô.
Sau khi ném Nguyễn Tri Hạ lên chiếc giường lớn mềm mại, Tư Mộ Hàn chậm rãi đứng dậy và nằm lên giường.
Nguyễn Tri Hạ vừa lên giường, lại lập tức từ trên giường đứng dậy, chuẩn bị chuồn mất.
"Em dám chạy xem?"
Những lời đe dọa của người đàn ông vang lên từ phía sau cô.
Nguyễn Tri Hạ sững sờ dừng lại nhưng không đủ dũng khí để nhìn lại.
Cô thực sự không muốn đối mặt với chiếc giường này.
Chỉ cần nhìn thấy chiếc giường này, cô sẽ nhớ tới cảnh tượng không thích hợp với trẻ con đêm qua.
"Nằm xuống cho anh."
Tư Mộ Hàn đã nằm sẵn trên giường, đưa tay ra vỗ về vị trí bên cạnh, ra hiệu cho người phụ nữ mau vào nằm xuống.
Nguyễn Tri Hạ tiếp tục quay lưng về phía anh, mơ hồ nói: "Tư Mộ Hàn, bắt đầu từ hôm nay chúng ta hãy ngủ riêng vài ngày."
Sắc mặt Tư Mộ Hàn nhanh chóng tối sầm: "Em nói cái gì?"
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn, nói từng chữ: "Em nói, chúng ta sẽ ngủ riêng mấy ngày."
"Ha.."
Tư Mộ Hàn nở nụ cười, lạnh lùng nói: "Em muốn ngủ riêng à?"
"Em có giỏi thì nói lại lần nữa cho anh xem!"
Anh gầm nhẹ.
Người phụ nữ chết tiệt này lại dám muốn ngủ riêng!
Anh thực sự muốn giết chết cô!
Trái tim nhỏ bé của Nguyễn Tri Hạ run lên, nhưng khi nhìn thấy chiếc giường này, cô nhớ tới đêm qua người đàn ông này quá đáng như nào, cô khóc lóc van xin anh nhưng anh lại không chịu buông tha cho cô.
Cô không khỏi có chút lo lắng, không sợ chết mà nói: "Em nói chúng ta sẽ ngủ riêng!"
Anh nghĩ anh to tiếng là cô sẽ sợ anh sao!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!