Nghe người phụ nữ dùng giọng điệu như nữ cướp trên đỉnh núi, khóe miệng Tư Mộ Hàn hơi giật giật, nhưng tâm trạng cũng không tệ.
Khóe miệng thi thoảng lại cong lên.
Tuy tâm tình không tệ, nhưng anh vẫn sĩ diện muốn chết, cực kì kiêu ngạo nói: "Sao anh lại không biết anh thành người của em từ khi nào vậy?"
"Không biết là ai ồn ào muốn chia phòng ngủ nhỉ."
"Anh đã làm như em mong muốn, em chạy về phòng cho khách của em đi."
Nguyễn Tri Hạ thấy mình đã hạ mình cúi đầu mà Tư Mộ Hàn vẫn không chịu bỏ qua cho.
Nhất thời cơn giận lại nổi lên, cô xoay người...
Tức giận nói: "Tư Mộ Hàn, anh cũng nên biết đủ đi!"
"Em đã chủ động lấy lòng anh, anh còn muốn thể nào nữa!"
Tối hôm qua là cô hầu hạ anh tắm rửa, lại hầu hạ anh cái này cái kia, rốt cuộc anh còn muốn cố làm thế nào nữa mới bằng lòng bỏ qua cái đề tài này đây?
"Lấy lòng anh?"
Tư Mộ Hàn cười, anh hừ một tiếng: "Anh ngược lại không biết em lấy lòng anh lúc nào vậy?"
"Rõ ràng tối hôm qua..."
Không đợi cô nói xong, Tư Mộ Hàn đã nói: "Tối hôm qua làm sao?"
"Anh uống say, ai biết tối hôm qua em đã làm gì. Nói không chừng còn lén ngược đãi anh cũng nên."
Tư Mộ Hàn tỏ vẻ hoài nghi nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn vậy mà lại không chịu nhận nợ tức đến cắn răng, hốc mắt cũng phiếm hồng.
Cô vốn định hôm nay sẽ nói chuyện giải thích đàng hoàng với anh, nhưng anh lại chế giễu cô, vừa tỉnh dậy liền quên sạch sành sanh chuyện tối qua, lại còn đối xử với cô như vậy.
Thật là quá đáng.
“Được được được, là em nhiều chuyện. Về sau anh có uống say, em trực tiếp vứt anh ở ngoài biệt thự, chứng tỏ em thật sự ngược đãi anh!"
Nói xong, Nguyễn Tri Hạ xoay người bò xuống từ trên người Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhanh hơn cô, vào lúc xoay người chuẩn bị xuống đã giữ cổ tay cô, lôi cô vào trong lòng ôm chặt.
"Nguyễn Tri Hạ, anh tức giận."
Anh rầu rĩ nói.
Nguyễn Tri Hạ,"..."
Cô cũng giận được không!
"Em vì người đàn ông khác mà muốn chia phòng ngủ với anh, anh rất tức giận!"
Má nó!
Cô nào có vì người đàn ông khác mà chia phòng ngủ với anh, chính anh đã làm cái gì, trong lòng anh còn không rõ sao!
"Anh đối xử với em tốt như vậy, tại sao em có thể tổn thương trái tim anh như thế, em đúng là đồ vô lương tâm."
Anh tiếp tục lên án tội trạng của người phụ nữ.
Từng tội đều là vu oan cho cô, Nguyễn Tri Hạ thật sự không nhịn nổi nữa.
Cô phản bác: "Anh vu khống em! Vu oan cho em!"
"Em đâu có vì người đàn ông khác mà chia phòng ngủ với anh!
Rõ ràng là anh làm chuyện như vậy với người ta, người ta nhất thời không đối mặt được với cải giường này nên mới yêu cầu tạm thời chia phòng ngủ vài ngày."
"Rõ ràng là anh hiểu sai, nghĩ nhiều, rồi nổi giận với em."
Nguyễn Tri Hạ cũng rất ấm ức, cho nên cũng kể tội trạng của người đàn ông.
"Anh đó, chính là người như vậy, đa nghi, thích suy nghĩ miên man, ngang ngược lại độc đoán, đã không phân rẽ phải trái còn tự đại!"
"Anh có biết, có đôi khi anh rất đáng ghét không! Rõ ràng người ta không hề làm gì, nhưng vẫn cứ gán cho người ta cái mác người phụ nữ hư hỏng, vô lương tâm!"
"Tư Mộ Hàn, anh có thể đừng luôn độc đoán như vậy được không?"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!