Lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ thấy Phú Lương cười, biểu tình kia, giống như nhìn thấy châu báu
vậy.
Hưng phấn không thôi.
Phó Lượng giơ tay sờ đầu Nguyễn Tri Hạ: "Ăn cơm đi."
Giọng cô ấy lạnh nhạt, lại trong veo như suối nước, cực kì dễ nghe.
Tư Mộ Hàn nhìn hành động vốn thuộc về mình lại bị Phú Lương chiếm mất, ánh mắt lại càng u ám đến đáng sợ.
Rắc rắc một tiếng, chiếc đũa ngọc trong tay anh cứ thế bị bẻ gãy...
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng động, nhìn đôi đũa bẻ làm đồi trên bàn, lại nhìn ngón tay Tư Mộ Hàn đang chảy máu, nhất thời lấy ra một chiếc khăn tay, chạy tới.
Cô cầm đầu ngón tay đầy máu của Tư Mộ Hàn, cực kì đau lòng nói: "Chuyện gì đây? Đang êm đẹp, sao lại bị gãy chứ?"
Tư Mộ Hàn dùng một tay ôm Nguyễn Tri Hạ vào trong ngực: "Hạ Hạ, anh bị thương, em đút anh ăn đi."
Nguyễn Tri Hạ liên tục gật đầu: "Được được được."
Cô đã quên mất Tư Mộ Hàn chỉ bị thương đầu ngón tay thôi.
Nguyễn Tri Hạ bảo mả Lâm lấy bằng gạc đến dán miệng vết thương cho Tư Mộ Hàn trước, sau đó mới thở phào một hơi.
Nhìn chiếc đũa vẫn còn dính máu của Tư Mộ Hàn trên bàn, Nguyễn Tri Hạ không khỏi nhíu mày, nói:
"Hay là đổi đũa ngọc thành đũa inox đi, đũa ngọc cũng dễ bị gãy quá đi."
Khóe miệng Tư Mộ Hàn giật giật: "Em thích là được."
Nguyễn Tri Hạ cười hì hì ừ một tiếng.
Phỏ Lương ngồi ở đằng kia, không thèm để ý đến hành vi cố ý show ân ái trước mặt mình của Tư Mộ Hàn.
Cô ấy coi như việc không liên quan đến mình mà ăn cơm trong bát, không hề bị ảnh hưởng đến.
Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ ngồi trên đùi, hưởng thụ từng miếng thức ăn người phụ nữ của mình đút cho, tâm trạng rất tốt.
Ăn đồ ăn cô gái nhỏ đút, anh còn không quên lên mặt liếc nhìn Phó Lương một cái.
Phó Lương hơi cúi mặt, đáy mắt hiện lên ý cười không rõ cảm xúc.
Sau khi ăn cơm xong.
Nguyễn Tri Hạ dẫn Phú Lương đi tản bộ ở trong sân, Tư Mộ Hàn ở trước cửa sổ sát đất nhìn hai người bên ngoài vai sánh vai đi bộ.
Hai cô gái “tình chàng ý thiếp”, khiến anh thật hận không thể ném Phó Lương ra ngoài.
Anh phát hiện không nên mời huấn luyện viên trẻ tới quyến rũ người phụ nữ của mình.
Dạo này, không chỉ có đàn ông ngoại tình nhiều mà phụ nữ ngoại tình cũng nhiều.
Vì nhốt cô gái nhỏ ở bên cạnh mà anh thật sự nghĩ nát lòng.
Vốn cho rằng cô gái nhỏ chỉ ôn lại chút chuyện với Phó Lương rồi sẽ trở lại.
Nhưng Tư Mộ Hàn chờ đến mười giờ tôi cũng không thấy người phụ nữ của mình về phòng, anh trực tiếp nổi giận.
Tự mình đến phòng cho khách bắt người.
Tư Mộ Hàn đứng ở trước cửa phòng cho khách của Phó Lương, gọi: "Hạ Hạ, đã rất muộn rồi, nên đi ngủ thôi."
"Không muốn đâu! Đêm nay em muốn ngủ cùng Phó Lương"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!