Khi Tư Mộ Hàn chạy về Đế Uyển, Nguyễn Tri Hạ đã sốt đến mức ý thức mới hồ, trong miệng cô vẫn luôn nói: “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi mà, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Má Lâm nghe thấy Nguyễn Tri Hạ ý thức không rõ nói mớ, lệ rơi đầy mặt.
Bà ấy thật sự là không nghĩ ra, đến cùng là ai ác như vậy, nỡ ra tay ác độc với một cô gái đáng yêu như thế.
Hơn nữa trông có vẻ không chỉ một lần thôi.
Trên đường trở về Tư Mộ Hàn đã gọi điện thoại cho Tổng Thanh Lam, bảo cô ấy lập tức đến biệt thự.
Chỉ là đi từ bệnh viện An Khang đến Đế Uyển, ít nhất phải mất một giờ, đây là dưới tình huống không kẹt xe nữa.
Tư Mộ Hàn nhìn người phụ nữ nằm lỳ ở trên giường, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt đen như mực sâu thẳm không thấy đáy, khiến cho người ta không nhìn ra đến cùng là anh giận hay là lo nữa.
"Cậu chủ, nếu mợ chủ cứ sốt như vậy thì không được đầu. Cô chủ đã sốt một tiếng rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì có khi đầu óc sẽ bị sốt đến hỏng luôn đấy."
Má Lâm đứng một bên nhìn, rất là lo lắng.
Tư Mộ Hàn đan tay vào nhau, đầu ngón tay của bàn tay này gõ vào mu bàn tay kia, không biết đang suy nghĩ gì.
"Má Lâm, bà đi ra ngoài trước đi." Tư Mộ Hàn bỗng nhiên mở miệng.
"Vâng."
Mặc dù Má Lâm vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn xuống khuôn mặt lãnh khốc của Tư Mộ Hàn, cuối cùng vẫn là cất bước đi ra khỏi phòng.
Sau khi má Lâm ra ngoài, Tư Mộ Hàn chuyển động xe lăn tiến vào phòng tắm.
Ước chừng khoảng năm phút sau, anh đi từ trong phòng tắm ra.
Đúng thế.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!