Nguyễn Thiện Dân vô thức nói: “Ăn cơm rồi hẵng về.”
Nguyễn Tri Hạ ngây ra nhìn ông ta.
Nguyễn Thiện Dân cũng cảm thấy lời ông vừa nói hơi không ổn, giải thích thêm: “Nếu đã về rồi thì ở lại ăn bữa cơm với Hành Nhi đi.”
Nguyễn Tri Hạ không đáp lời, dường như đang lưỡng lự không biết có nên ở lại ăn cơm không.
IQ Nguyễn Tử Hành không cao nhưng cậu nghe hiểu ba mình nói gì, cũng nói theo:
“Chị ơi, chị ở lại ăn cơm với Hành Hành rồi về đi mà.”
Nguyễn Tri Hạ sợ nhất là Nguyễn Tử Hành làm nũng, nhất thời không cưỡng lại được mà gật đầu.
“Được được được, chị ở lại ăn cơm rồi mới về.”
Nguyễn Tử Hành vui mừng nhảy cẫng lên: “Hay quá! Chị ở lại ăn cơm với Hành Hành rồi nè!”
Nhìn dáng vẻ vui mừng hớn hở của Nguyễn Tử Hành, Nguyễn Tri Hạ bất giác cười theo.
Tốt quá.
Tử Hành của cô luôn dễ hài lòng với mọi thứ như vậy.
Ăn cơm xong, Nguyễn Thiện Dân tiễn Nguyễn Tri Hạ tới cửa, tài xế đưa đón Nguyễn Tri Hạ hằng ngày đang đứng ngoài cửa, mở cửa xe cho cô.
Nguyễn Tri Hạ cúi người bước vào xe, Nguyễn Thiện Dân ở ngoài đột nhiên gọi cô: “Hạ Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ ngồi vào rồi mới nhìn Nguyễn Thiện Dân, cô hỏi: “Sao thế?”
Nguyễn Thiện Dân do dự một lát mới mở lời: “Uyển Du bị bệnh, ba biết ba đã hứa với con sẽ không tiếp tế cho họ, nhưng bà ấy dù gì vẫn là vợ ba, ba nghĩ..”
Biết ông ta muốn nói gì, Nguyễn Tri Hạ không đợi ông ta nói hết mà đã cắt lời: “Đây là chuyện của ông, không cần nói với tôi.”
Nói xong, cô bảo tài xế đóng cửa lại.
Tài xế đóng cửa xong, đi vòng ra ghế đằng trước, mở cửa ra rồi ngồi vào.
Không bao lâu sau.
Chiếc xe đã biến mất trước mắt Nguyễn Thiện Dân.
Nhìn chiếc xe sang đang dần đi xa, nét mặt Nguyễn Thiện Dân trở nên cực kỳ phức tạp.
Tư Mộ Hàn ngồi xe lăn ngay cửa, nhìn Nguyễn Tri Hạ đang đi vào bèn hỏi cô: “Sao mà muộn
thế?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn người đàn ông ngồi xe lăn dường như đang đợi mình, trong lòng cô bỗng thấy ấm áp hơn, cô cởi giày ra, không mang cả dép lê trong nhà.
Vội vàng bước qua, ngồi lên đùi Tư Mộ Hàn, choàng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng nói:
“Trên đường kẹt xe.”
Cô nói thật.
Tư Mộ Hàn nhìn đôi chân trần của cô gái nhỏ, cặp chân mày kiếm cau chặt lại.
"Sao không mang dép vào.”
Sắc mặt anh không vui, trầm giọng trách.
Nguyễn Tri Hạ trề môi, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Tư Mộ Hàn, quyến rũ làm sao.
Cô nói với giọng điệu nũng nịu: “Người ta muốn anh ôm mà.”
m thành nhẹ nhàng nũng nịu của cô không khác gì một dòng điện chạy xoẹt ngang tim Tư Mộ Hàn.
Anh nhìn cô đắm đuối, thầm mắng một câu, yêu tinh.
“Sau này không được như vậy nữa.”
Anh đưa tay cầm lấy bàn chân lạnh lẽo của cô: “Chân phụ nữ không được để bị lạnh đâu.”
Nghe những lời không mấy dịu dàng nhưng ngập tràn sự quan tâm của Tư Mộ Hàn, trái tim Nguyễn Tri Hạ như bị ai trót mật lên, ngọt như mật vậy.
Cô nhịn không được mà hôn một cái lên mặt Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn bị cô hôn ngứa ngáy hết lòng mề ước gì “thịt” cô ngay tại chỗ được.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy thôi.
Ôm Nguyễn Tri Hạ đến trước cửa, lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép vải bông ra mang vào chân cô: “Ăn cơm chưa?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!