Nguyễn Tri Hạ không biết đáp thế nào.
Người đàn ông này chẳng lẽ không để ý tới mọi người xung quanh đang đánh giá họ à?
Chẳng lẽ anh không sợ bị hiểu nhầm ư?
Hơi trề môi, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Cuối cùng chỉ có thể im lặng đứng sau lưng anh.
Tư Mộ Hàn thấy điệu bộ không vui vẻ gì của cô, cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa, kéo cô ra khỏi nhà ăn.
Nguyễn Tri Hạ không ngờ anh sẽ làm vậy, đợi cô nhận thức lại thì đã bị anh kéo ra khỏi nhà ăn, đi vào thang máy.
Tư Mộ Hàn đè cô lên tường, nhìn cô từ trên cao xuống: “Sao cô ghét ở cạnh tôi thế?”
Hơi thở quen thuộc ấy lại ập đến, Nguyễn Tri Hạ vô thức mím môi.
Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt lộ ra dưới lớp mặt nạ, ảm đạm đen tối, sâu không thấy đáy, trước kia không để ý, giờ nhìn thế này, cô phát hiện người đàn ông này không chỉ cho cô cảm giác giống Tư Mộ Hàn mà đến đôi mắt cũng rất giống!
Nguyễn Tri Hạ lập tức giơ tay ra chạm vào mặt nạ của anh, muốn giở mặt nạ
lên.
Tư Mộ Hàn nheo mắt, theo phản xạ cầm lấy tay cô, trong mắt thoáng qua nét thâm sâu, anh chậm rãi nói:
“Cô Nguyễn, đang muốn thấy diện mạo thật của tôi ư?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn thẳng vào anh không nói gì.
“Nếu cô cố chấp muốn xem thì cũng không phải không được.”
Người đàn ông lại nói: “Nhưng nếu cô thấy rồi thì phải làm vợ tôi, cô Nguyễn chịu không?”
Nghe thấy câu gà làm vợ anh xong, Nguyễn Tri Hạ bật người, lập tức hoàn hồn lại, thấy tay mình bị anh nắm lấy thì vội vàng rụt tay về.
Đồng thời cũng không quên nói: “Ai mà muốn nhìn anh, tôi chỉ muốn biết da mặt anh Mộ Tư dưới lớp mặt nạ này dày cỡ nào.”
Quỷ tha ma bắt.
Sao cô lại nghĩ Mộ Tư và Tư Mộ Hàn là cùng một người vậy?
Sao lại có chuyện đó được?
Nguyễn Tri Hạ nghĩ mình tẩu hỏa nhập ma mất rồi.
Tư Mộ Hàn thấy rõ mọi sự thay đổi biểu cảm của cô.
Nghĩ đến việc cô đang hoài nghi việc gì đó, anh không khỏi nheo mắt lại.
Trong lòng do dự không biết có nên nói cho cô biết mọi việc không.
Nhưng nghĩ tới người đứng sau mọi thứ vẫn ở một góc khuất nào đó, anh đành lòng bác bỏ ý định nói cho cô hay.
Đợi thêm một chút, đợi đến khi anh tóm được chủ mưu sau bức màn ra, anh sẽ nói cho cô biết mọi thứ.
Vào thang máy lần nữa, cũng không biết là vì không yên lòng hay sao, Nguyễn Tri Hạ lần này không hề cảm thấy khó chịu, thang máy đến sảnh lầu một rồi cô mới phản ứng lại.
Người đàn ông bước ra trước, đứng bên ngoài nhìn cô vẫn đang ngây ngây trong thang máy, bèn chọc ghẹo một câu.
“Cô Nguyễn bây giờ hết khó chịu rồi chứ?”
Nguyễn Tri Hạ ngẩn người, vội ra khỏi thang máy, sau đó hỏi anh: “Anh Mộ Tư, xin hỏi chúng ta đang đi đâu?”.
“Không phải cô không thích ăn cơm ở nhà ăn à?” anh hỏi ngược lại cô: “Nói đi, muốn ăn đồ Trung hay đồ Tây?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!