Nguyễn Tri Hạ khó chịu uốn éo người, không ngừng giật quần áo trên người mình.
Cô không cởi ra được liền uất ức nhìn Tư Mộ Hàn, đôi mắt ươn ướt nhìn anh, giọng nói mềm mềm còn mang theo chút nũng nịu nói: “Nóng quá, khó chịu quá, anh giúp em đi, được không?”
Tư Mộ Hàn biết chắc chắn cô đã bị người ta bỏ thuốc gì đó, nếu không cố sẽ không như vậy.
Anh có thể trực tiếp cho cô, nhưng thấy chân cô vẫn còn chảy máu, anh không nỡ.
“Ngoan, em nhìn một chút, đợi vết thương trên đùi em băng bó xong rồi anh cho em”
Anh nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Nguyễn Tri Hạ làm gì còn đầu óc nghĩ bị thương hay không bị thương, cô chỉ biết mình sắp nổ tung rồi.
Vậy mà anh còn không chịu cho cô.
Cô liền tự mình ra tay.
Bàn tay nhỏ nhắn trượt xuống dưới, muốn cải thắt lưng của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn tóm chặt lấy bàn tay nọ, nói với tài xế: “Trong mười phút nữa phải tới bệnh viện cho tôi!”
Sau đó, anh lại nói thêm một câu: “Còn nữa, kéo tấm ngăn cách lên!”
Tài xế lập tức làm theo lời anh, tăng tốc xe đồng thời kéo tấm ngăn cách lên.
Nháy mắt bên trong xe chỉ còn lại hai người, cửa sổ xe kính đen, từ bên ngoài nhìn vào không nhìn thấy được gì.
Nguyễn Tri Hạ không an phận mà cọ cọ anh.
Tư Mộ Hàn bị cọ cho cả người khô nóng, một tay anh giữ chặt sau gáy cô rồi hôn lên, đồng thời tóm chặt lấy hai cái tay nhỏ của cô trước ngực.
Một tay anh đỡ sau gáy cổ, một tay siết chặt hai tay của Nguyễn Tri Hạ, dùng sức hôn sâu.
Anh biết cô đang khó chịu, nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Anh chỉ có thể tạm thời dùng nụ hôn an ủi cô.
Với vận tốc lao như không cần mạng, mười phút sau chiếc xe đã vững vàng dừng lại tại cổng bệnh viện nhà họ Tống.
Tư Mộ Hàn dùng áo vest bọc Nguyễn Tri Hạ lại, ôm cô đi vào trong bệnh viện.
Lúc này Tống Thanh Lam đang trực ban, đúng lúc đang đi trên hành lang, từ xa đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ vội vàng đi tới.
Sắc mặt cô lập tức thay đổi, nhanh chóng sải bước đến chỗ Tư Mộ Hàn.
“Anh điên rồi à!”
Tống Thanh Lam thấy Tư Mộ Hàn không ngụy trang gì, cứ như thế nghênh ngang đi vào bệnh viện làm người ta giật mình.
Anh ta giả vờ lâu như vậy, sao giờ lại tự mình lộ ra?
Tư Mộ Hàn biết Tống Thanh Lam đang nhắc đến điều gì nhưng không có thời gian giải thích, chỉ hỏi thẳng: “Chân cô ấy bị thương, cô giúp cô ấy cầm máu trước đã.”
Tống Thanh Lam lúc này mới nhìn thấy dưới đất, thấy một vệt máu chảy dài dọc đường đi, sắc mặt cô ấy không khỏi trầm xuống: “Mau đưa cô ấy vào phòng tôi.”
Vết máu nhỏ theo dọc cả đường đi, chắc chắn bị thương không nhẹ.
Cô ấy cũng không có hơi sức đi đùa cợt, vội vàng đi theo sau.
Nguyễn Tri Hạ được đặt lên trên giường, im lặng ngủ mê man.
Lúc ở trên xe Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ dùng tay giúp cô giải quyết một lần mới làm tác dụng của thuốc tạm thời lui xuống. Bởi vì mất máu quá nhiều nên bây giờ cô đã ngất đi.
Tống Thanh Lam lập tức tiến đến, kéo váy của cô lên.
Nhìn thấy vết dao, cô không khỏi nhíu chặt lông mày hỏi: “Đây là cô ấy tự đâm à?”
Từ vết thương cô có thể phán đoán được nó bị tạo thành như thế nào, nhìn ra được là do Nguyễn Tri Hạ tự mình đâm. Ánh mắt cô ấy nhìn Nguyễn Tri Hạ không khỏi mang thêm một chút thâm ý.
“Chắc là vậy.”
Tư Mộ Hàn đoán rằng có lẽ là để làm giảm tác dụng của thuốc nên cô mới phải tự đâm mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!