Tống Thanh Lam không kịp chuẩn bị liền đỏ mặt, ầm à nửa ngày mới nói tiếp: “Phải xét nghiệm máu mới biết được đó là loại thuốc gì, biết rồi mới dựa theo đó mà kê thuốc. Nhưng anh cũng đừng ôm hi vọng quá lớn.”
“Bây giờ người nghiên cứu thuốc kích dục thì nhiều chứ ai đi nghiên cứu thuốc giải đấu. Dù sao anh cũng nói rồi đó, thuốc kích thích ấy mà, được thoải mái rồi thì tự khắc giải được thôi.”
Tư Mộ Hàn: "..."
Ai mướn cô ấy giải thích hả?
Một bà cố già chẳng biết cái gì mà còn có mặt mũi đi dạy anh phải làm thế nào.
Tư Mộ Hàn dùng ánh mắt xem thường nhìn Tống Thanh Lam.
Nhìn thấy ánh mắt xem thường của Tư Mộ Hàn, Tống Thanh Lam liền không vui nổi.
Hai tay cô chống nạnh đốp lại: “Này này này, cái ánh mắt gì thế hả? Nghĩ bà đây chưa từng ngủ với đàn ông nên không hiểu chuyện này hả?”
Tư Mộ Hàn hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Tống Thanh Lam càng tức, gần như không nghĩ ngợi gì đã nói: “Đừng có làm ra vẻ như anh hiểu lắm, đừng tưởng bà đây không biết anh cũng là xử nam hai mươi sáu năm liền! Chẳng qua cũng chỉ là phá thân sớm hơn bà đây mấy tháng mà thôi, đắc chí cái quái gì.”
“Đợi đấy bà đấy đi tìm tiểu thịt tươi, đến lúc đó cũng vênh váo lại cho xem.”
Tư Mộ Hàn: “...”
Thô tục!
Nếu Tống Thanh Lam mà không phải bạn từ thuở nhỏ, còn là chị của Tiểu Ngũ thì anh đã một phát quật ngã cô ấy rồi.
Đầu ra con gái thô tục thế không biết.
Tống Thanh Lam hừ hừ, dứt khoát không thèm để ý Tư Mộ Hàn nữa, mang máu Nguyễn tri Hạ đi làm xét nghiệm.
Mấy phút sau, cô ấy cầm báo cáo kết quả trở lại, vẻ mặt nghiêm trọng.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy cô ấy hiểm lắm mới nghiêm túc như vậy nên cũng căng thẳng theo: “Sao thế?
Tống Thanh Lam thở dài mấy hơi: “Ai da...”
Tư Mộ Hàn gấp gáp: “Mau nói có chuyện gì đi!”
Tống Thanh Lam lại thở dài một hơi: “Không ổn rồi, không ổn rồi.”
Tư Mộ Hàn phát hỏa, lập tức trừng mắt gườm cô ấy: “Cô "ai da” cái nữa thử xem?”
Tống Thanh Lam chép chép miệng: “Lão Tư à, e là anh phải.”
Còn cố ý dừng lại một chốc, cuối cùng dưới ánh mắt lạnh lẽo của Tư Mộ Hàn cô ấy mới nói nốt câu: “Thận hư mất.”
Tư Mộ Hàn nắm chặt tay, ngón tay vang lên cạch cạch thể hiện rõ tâm trạng của anh lúc này, không tốt đẹp gì.
Anh giận quá hóa cười: "Tống Thanh Lam, cô thấy chán sống quá rồi đúng không?”
Tống Thanh Lam lập tức cười ngượng cứu chữa: “Ấy đừng xúc động, có gì từ từ nói!”
Cô ấy nghiêm túc lại: “Thuốc này không giải được, đây là kiểu thuốc kích thích dạng tiêm mới vừa được tung ra ở chợ đen, trước mắt chưa có thuốc giải”
“Quan trọng hơn là, loại thuốc tiêm này cực kỳ bá đạo, chỉ cần thêm một chút xíu đã có thể biến một ngọc nữ trong sáng thành một cô gái dâm đãng vô cùng, phải ấy ấy cùng đàn ông mới có thể làm dịu được.”
“Quan trọng nữa là loại thuốc này còn để lại di chứng, cho dù có giải được rồi thì sau này dục vọng của vợ anh cũng sẽ trở nên rất mạnh...”
Tống Thanh Lam cười, cà lơ phất phơ nói: “Này, có cần tôi cho anh ít thuốc bổ không? Bây giờ bồi bổ vẫn còn kịp.”
Tư Mộ Hàn: “...”
Anh có thể bóp chết Tổng Thanh Lam không?
“Được rồi được rồi, anh nhanh bể người của anh về đi, kẻo không cẩn thận tí nữa lại cấp cứu hai người đấy.”
Tư Mộ Hàn:".”
Cuối cùng Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ vẫn còn hôn mê xuất viện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!