"Tư Mộ Hàn, em sợ lắm."
"Rất sợ"
"Hơn cả việc bị anh giam lỏng ở nhà, em càng sợ mất anh hơn."
Cô tựa đầu vào lồng ngực của anh, để mặc cho nước mắt tuôn trào.
"Anh làm được rồi, em thật sự không thể rời xa anh nữa."
"Tư Mộ Hàn, em nghĩ là em thích anh thật rồi."
Thời điểm nghe cô gái nhỏ nói thích mình, cả người Tư Mộ Hàn lập tức đông cứng ngắc.
Anh cụp mắt nhìn cô gái nhỏ đang tựa đầu vào ngực anh khóc thầm, trên mặt hiện vẻ khó tin, tay cũng run lên vì kích động.
Cô nói cô thích anh?
Cô nói thật sự không thể rời xa anh nữa?
Tim như được thứ gì đó bao trùm, ấm áp vô cùng.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, một tay nâng mặt cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước nơi khóe mắt, trong giọng nói khàn khàn mang theo sự run rẩy khó tin: “Hạ Hạ, lặp lại lần nữa."
Anh muốn nghe cô nói lại lần nữa.
Anh muốn biết rốt cuộc có phải do anh nghe nhầm hay không.
Nguyễn Tri Hạ nhìn biểu cảm bất ngờ không tin nổi trên gương mặt đẹp trai phi phàm của người đàn ông kia, trong lòng khẽ nhói đau, hai tay vội vòng qua cổ anh.
Cô rướn người, trực tiếp hôn lên đôi môi mỏng của anh, nặng nề mút một chút, sau đó trán kề trán với anh, không hề giấu giếm tình cảm hiện lên nơi đáy mắt, cô nhẹ nhàng nói: "Em nói là, Tư Mộ Hàn, em yêu anh."
Không phải thích.
Không phải rung động.
Mà là yêu say đắm.
Cô yêu người đàn ông trước mắt này, yêu say đắm chồng của cô, người đàn ông thuộc về cô đây.
Ẩn sâu trong đáy mắt Tư Mộ Hàn như có thứ gì đó dần tan ra, đôi mắt lạnh lùng ngày thường giờ đây tràn ngập thâm tình, quyến luyến và dịu dàng.
Anh khẽ nâng cằm có lên, đôi môi mỏng vấn cách cô không xa chuẩn xác dán lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô gái.
Không giống nụ hôn cường thể ngang ngược ngày xưa, nụ hôn này vô cùng thâm tình, cũng cực kỳ thành kính.
Nguyễn Tri Hạ bị nụ hôn quá đỗi dịu dàng của người đàn ông trước mặt làm cho đầu óc trống rỗng, cả người nhẹ bỗng, mười đầu ngón chân khẽ cuộn lại, run rẩy.
Một nụ hôn tê dại...
Khiêu gợi...
Cũng rất... mê người.
Cô có hơi không chịu nổi...
Hai tay cô siết chặt lấy vạt áo của anh, gần nữa, gần thêm chút nữa...
Hơi thở ấm áp của hai người phả vào nhau.
Có chút nóng, có chút ngứa.
Trên hàng mi dài, cong vút của cô còn vương giọt sương, lấp lánh tựa như hạt ngọc nhỏ sáng ngời, óng ảnh trong suốt, tinh xảo mê người.
Hàng lông mi khẽ run rẩy, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Trong người như có một ngọn lửa kỳ lạ đang sôi trào ầmĩ.
Cô bỗng trở nên rất kỳ quái...
Không ngừng cọ xát cơ thể vào làn da rắn rỏi của anh, dường như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt sự khác thường trong người cô.
Trước khi Nguyễn Tri Hạ trở nên càng thêm kỳ lạ, Tư Mộ Hàn buông cô ra.
Nhìn gò má ửng đỏ, đôi mắt mơ màng của cô, hầu hết của anh thoáng động đậy một chút.
Nhưng anh cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!