Cô ta không thể tin được mà hỏi.
Rõ ràng đều là sắp xếp tốt như vậy, vì sao không đến một ngày, Tư Mộ Hàn đã biết rồi chứ?
"Là Nguyễn Tri Hạ!" Nguyễn Tử Như một mực chắc chắn là Nguyễn Tri Hạ tố cáo với Tư Mộ Hàn chuyện gả thay này.
Cô ta lắc lắc cánh tay của Nguyễn Thiện Dân, chắc chắn nói: "Ba, chắc chắn là chị ấy nói!"
Cánh tay bị lắc đến khó chịu, Nguyễn Thiện Dân càng thêm bực bội.
"Mày câm miệng cho tao!"
Nguyễn Thiện Dân hung hăng hất tay của Nguyễn Tử Nhu ta, tức giận trừng mắt nhìn cô ta: "Đều
tại mày!"
"Nếu không phải mày tự tiện đào hôn, tao cần phải để nó gả thay sao! Nếu như tao không để nó gả thay thì sao lại chọc giận Tư Mộ Hàn được chứ!"
Nguyễn Thiện Dân càng nghĩ càng tức giận, tức giận tới mức tặng cho Nguyễn Tử Như một bạt tại: "Cái đứa con đáng chết này, nếu mày không đào hôn thì nhà họ Nguyễn này sẽ không phải gặp nhiều phiền phức như vậy! Nếu như nhà họ Nguyễn sập đổ vì mày thì mày cứ chờ đó cho tao!"
Nguyễn Tử Nhu đưa tay che bên má bị đánh, khó tin nhìn Nguyễn Thiện Dân, nước mắt ào ào rơi xuống: "Ba, ba đánh con ư?"
"Từ nhỏ đến lớn, ba chưa từng đánh con!" Nguyễn Tử Nhu thương tâm gào thét: "Con hận ba, ba mau đi chết đi!"
Nguyễn Tử Nhu ấm ức lau nước mắt, quay người chạy lên lầu.
Nguyễn Thiện Dân ngạc nhiên nhìn bàn tay của mình, dường như không thể tin được mình vừa mới đánh Nguyễn Tử Nhu.
Sao ông ta lại đánh cô ta được chứ?
Sao ông ta lại nỡ đánh cô ta?
Ông ta thật sự là tức đến chập mạch rồi.
Đều do Nguyễn Tri Hạ vô dụng, mới gả đi không đến một ngày đã bị vạch trần!
Vậy thì ông ta cần cô làm gì?
Bầu trời tối tăm mịt mờ, tựa như một giây sau sẽ có mưa rào tầm tã trút xuống vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!